“Cậu không biết năm đó cha cậu Diệp Thiên Hoa lợi hại thế nào đâu, mười Trần Thạch Đầu cũng không giết nổi Diệp Thiên Hoa cha cậu.” Trần Đông Phương nói.
“Cha cháu rất lợi hại sao?” Tôi nhìn Trần Đông Phương hỏi, ở cả cái thôn Phục Địa Câu này, ấn tượng của mọi người về cha tôi đều chỉ là một người không thích nói chuyện lắm, nhưng ngoại hình của cha tôi, sau khi anh trai tôi trở về, người trong thôn nói cơ bản là giống như y như đúc với anh trai tôi.
“Năm đó ở trong quân đội, biệt danh của cha cậu là Hà Nam Vương.” Trần Đông Phương nói xong, ánh mắt càng trở nên xa xăm hơn, hình như chú ấy không muốn nhớ lại rất nhiều chuyện, bèn vỗ vỗ lên vai tôi rồi nói: “Đi thôi, quay về nào. À phải rồi, còn một chuyện này nữa, cái tên Bàn Tử ở bên cạnh cậu đấy, tôi đã âm thầm điều tra về thân phận của cậu ta rồi, tôi vốn cho rằng cậu ta là gián điệp được Đường Nhân Kiệt cử đến bên cạnh để tiếp cận cậu, nhưng rõ ràng là không phải, nhưng lúc tôi điều tra sâu hơn về cái cậu Bàn Tử này thì lại bị ngăn cản, bối cảnh của thằng cha này cũng thần bí lắm đấy, ngoài mặt thì là một đệ tử ngoại môn của Tử Phủ Sơn, nhưng sâu bên trong là gì thì không tra ra được.”
Đây cũng là lần đầu tiên có người kể với tôi chi tiết về thân phận của Bàn Tử như vậy, mỗi một câu mà Trần Đông Phương nói với tôi đều khiến tôi chấn động, dựa vào năng lực của Trần Đông Phương mà cũng không tra ra được bối cảnh của Bàn Tử, vậy thì chắc chắn còn có một thân phận khác, tôi liền hỏi: “Vậy cháu còn có thể tin anh ta không?”
“Không sao. Đại khái tôi có một suy đoán, đoán chừng chắc chắn tám chín phần mười, nhưng vẫn cần phải xác nhận lại, nếu đúng thật là như vậy, thế thì có thể tin. Sau khi tôi điều tra rõ ràng thì sẽ cho cậu biết tin tức, trước lúc đó cậu tự phải biết chừng mực.” Trần Đông Phương nói, nói xong thì dẫn tôi cùng quay lại chỗ phòng bệnh.
---
Rõ ràng Chú Trụ Tử sẽ không dễ tỉnh lại như vậy, Trần Đông Phương ở đây đã hai ngày, hơn nữa bây giờ bên này cũng không cần có quá nhiều người canh giữ nữa, sau khi chào hỏi chúng tôi xong thì ông ấy quay lại Phục Địa Câu, bên phía Phục Địa Câu bây giờ lòng người hoang mang lo lắng, cái chết của ông Ba và chuyện chú Trụ Tử tự thiêu khiến mọi người rơi vào sợ hãi, cho nên Trần Đông Phương phải về để chủ trì đại cục.
Sau khi Trần Đông Phương quay lại thì trở về một người ở thế thượng vị nghiêm túc trước mặt mọi người, chú ấy ngồi trước giường bệnh của chú Trụ Tử, không biết là đang nghĩ gì. Tôi hầu như cũng không trò chuyện, ở trong phòng lướt xem mấy bài đăng và diễn đàn địa phương Lạc Dương, quả nhiên, không chỉ có bài đăng và diễn đàn, mà cả vòng bạn bè của tôi cũng đang điên cuồng chia sẻ một video, một hòa thượng ăn mặc kì lạ trên đầu có xăm một đóa hoa sen rực rỡ thành thục đánh ngã một đám côn đồ, cuối cùng còn ép thương gia giàu có Đường Nhân Kiệt có thể hô mưa gọi gió ở Lạc Dương phải quỳ xuống.
Bên dưới đã có trên chục ngàn người bình luận, tôi còn tưởng mọi người sẽ nghi ngờ đây là một buổi biểu diễn của đại sư Thái Cực Quyền nổi tiếng Diêm Phương. Dù sao thì công phu của Lý Thanh thật sự nhìn có vẻ không thể ngờ tới.
Ai biết được sau khi tôi mở xem bình luận của mọi người, lập tức biết được tại sao Tiểu Vương lại nói tôi OUT (lạc hậu, không biết gì).
Bình luận bên dưới đều giống nhau, đó là: Má ơi! Manh Tăng! (tu sĩ mù)
Trời mợ! Lý Thanh!
Đá xoay vòng?!
R Thiểm?
Ai đây trời, thao tác game phiên bản người thật sao?
---
Bởi màn hóa trang kì lạ của Lý Thanh, vậy mà mọi người lại không hề chú ý đến thông tin gây bất ngờ đó là Đường Nhân Kiệt bị người ta ép cho phải quỳ xuống, chỉ có lác đác vài người nhắc đến con người này, thứ mọi người quan tâm hơn đó là thân phận của tăng sĩ mù.
Tôi quyết định nếu có thời gian thì sẽ chơi thử game này, ít nhất cũng hiểu biết thêm một chút về hình tượng tăng sĩ mù trong game, nhưng ngay vào lúc này, tôi bấm làm mới lại trang, bài đăng đã bị xóa, ngay cả video trong vòng bạn bè cũng biến thành ‘không thể xem được’, sau đó có người đăng bài thanh minh lên trang Weibo chính thức của tập đoàn Đại Đường: đoạn video mà vòng bạn bè và mọi người lan truyền là một bộ phim ngắn mà Đường Nhân Kiệt tiên sinh – chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Đại Đường đang đầu tư và quay chụp. Các động tác võ thuật và hiệu ứng đặc biệt trong đó đều do chỉ đạo võ thuật nổi tiếng xxx thiết kế.
Khu bình luận lập tức sục sôi như chảo lửa, đều là những câu mắng chửi như kiểu lừa gạt cảm xúc của họ.
Tôi tắt điện thoại, có thể đây là chiêu PR khẩn cấp mà Đường Nhân Kiệt dùng để giữ lại mặt mũi cho mình, dù sao nếu như có tiền, đen thì cũng có thể nói thành trắng.
Tôi lén nhìn Lý Thanh đang canh giữ bên ngoài cửa một cái, chỉ cảm thấy đây là một người khiến người ta dở khóc dở cười không hiểu nổi là chuyện gì, bây giờ tôi biết chắc chắn anh ấy không phải thật sự bị mù, người mù vẫn có thể luyện võ, nhưng tuyệt đối không chơi được game online. Nhưng là một cao thủ võ lâm hài hước như trên mạng.
Ngay vào lúc tôi đang nhìn anh ta, tôi phát hiện anh ta vậy mà lại quay đầu nhìn tôi, tuy tôi không nhìn thấy được đôi mắt phía sau dải vải đỏ của anh ta, nhưng quả thật tôi cảm thấy anh ta đang nhìn tôi.
Sau đó, tôi phát hiện anh ta vẫy tay với tôi.
Tôi đi qua đó, anh ấy hỏi tôi: “Cậu nhìn tôi làm gì? Có phải cảm thấy tôi cực kì đẹp trai có phải không?”
“Chẳng phải anh bị mù sao?” Tôi hỏi.
“Tôi là Lý Thanh.” Anh ta nói.
“Tên thật của anh cũng là Lý Thanh hả?” Tôi hỏi.
“Lý Thanh là một kiểu tín ngưỡng, người không chơi game như cậu thì không hiểu được đâu.” Anh ấy nói.
Đúng lúc này, đột nhiên tôi nhận được một cuộc điện thoại từ Tiểu Vương, tôi vừa bắt máy thì cậu ta liền gào ngay lên trong điện thoại: “Cha mạ ơi, con game Lý Thanh này cũng gà quá đi, tăng sĩ mù chơi hơn sáu ngàn trận, đều là người máy chơi TM á? Hơn nữa còn có một phần ba trong số đó đánh thua nữa?”