Nếu đổi lại là một người khác, chỉ sợ cũng sẽ giống như Sở Môn, trúng chiêu mà không hề hay biết. Nhưng hiển nhiên tôi là một trường hợp đặc biệt khác. Trong tất cả những người bước vào giấc mơ, tôi hẳn là người duy nhất có tiềm lực trở thành Soán Mệnh Sư. Cái gương này tìm lý do gì không tìm, nhất định phải chơi trò số mệnh gì đó với tôi, còn đòi chiếu rọi ra tương lai nữa chứ. Trên thực tế, khái niệm số mệnh và tương lại chỉ là một trò cười đối với tôi.
“Ông Trời đã định ra thời gian chết cho tao, mà tao còn thay đổi được. Mày nghĩ, mày mạnh hơn ông Trời ư?” Tôi tiến tới nửa bước, dùng tay trái đang nắm chặt chuỗi tràng hạt mà đấm mạnh vào mặt gương!
Lúc nắm đấm tiếp cận tấm gương, tôi trông thấy mình và Sở Môn trong gương lộ ra một vẻ hoảng hốt. Bọn chúng rõ ràng đang đứng ở trong gương, lại đưa tay ra ngoài gương, muốn kéo tôi và Sở Môn vào thế giới bên trong gương.
“Muộn rồi!”
Xoảng!
Tấm gương vỡ nát, chia năm xẻ bảy, mãnh vỡ văng tứ lung tung.
Theo một tiếng vang thật lớn, Sở Môn cũng nhanh chóng khôi phục sự thanh tỉnh. Nhìn mảnh gương vỡ rơi đầy đất, gã lập tức hiểu ra nguyên nhân và hậu quả của chuyện này. Sở Môn sa sầm cả mặt, quên luôn việc nói lời cảm ơn tôi, mà lập tức nắm lấy cánh tay của tôi: “Cậu streamer, chạy nhanh đi! Ngôi nhà này là một cạm bẫy đấy!”
Không cần Sở Môn phải nhắc nhở, tôi cũng biết rõ nơi đây khá nguy hiểm, thế là chạy nhanh về phía cửa phòng: “Chúng ta đi thôi!”
“Bọn mày chạy không thoát đâu!”
“Bọn mày chạy không thoát đâu!”
Hai giọng nói không phân biệt trước sau trực tiếp vang vọng trong căn phòng này. Nhưng điều kỳ quái chính là, giọng nói này lại hoàn toàn giống hệt với giọng nói của tôi và Sở Môn.
Mảnh gương vỡ nằm rải rác trong phòng hội tụ theo một hướng; chiếc gương vỡ đi, rồi lại lành. Hai bóng người vừa rồi vẫn còn trốn bên trong gương, nay lại bò ra bên ngoài. Bộ dáng của chúng không hề thay đổi gì. Một người đeo mặt nạ giấy, có vóc dáng tương đương với tôi; kẻ thứ hai là Sở Môn bị biến thành tiêu bản trong phòng thí nghiệm, thoạt nhìn vô cùng ghê rợn.
“Có thể biến hóa thành bộ dáng của chúng ta, lại còn có thể trốn trong tấm gương để lừa người... E rằng, đây cũng chính là Bóng Đè đấy!” Trong giấc mơ, nhất định phải rời xa các tấm gương! Đây là chuyện mà Anh Tử đã dặn đi dặn lại nhiều lần. Tôi cũng không ngờ rằng, chỉ vì một lần vô ý lại kích thích đến hai con Bóng Đè xuất hiện: “Anh Sở, sao không ở yên dưới tầng trệt? Leo lên tầng 3 làm gì?”
“Tôi cũng bị ép buộc một cách bất đắc dĩ thôi!” Sở Môn bỗng nhiên sửng sốt, tựa như nghĩ tới chuyện gì đó: “Đúng rồi! Làm cách nào mà cậu lên đây được? Cậu không nhìn thấy những thứ kia à?
“Cái gì?” Vừa chạy xuống dưới lầu, vừa hỏi, một cảm giác bất ổn cứ mãnh liệt nảy sinh trong lòng tôi.
“Là bọn đầu người ý niệm đấy! Vừa bước vào ngôi nhà này, tôi đã bị bọn đầu người ý niệm bao vây. Cuối cùng hết cách, tôi chỉ có thể chạy thẳng lên lầu 3 mà thôi.” Sở Môn vội vàng bám sát sau lưng tôi.
“Tôi không thấy gì cả! Cứ chạy một mạch lên đây thôi! Chẳng lẽ, bọn quỷ vật kia đã nhanh trí ẩn nấp rồi à?” Lúc nói chuyện, chúng tôi đã chạy đến cầu thang dẫn xuống tầng trệt. Vừa nhìn ra bên ngoài, cậu hỏi vừa rồi cũng đã có đáp án.
Mấy tấm ga trải giường đã được xốc cả lên, từng cái đầu người tròn vo đang lăn xuống khỏi giường. Số lượng bọn chúng nhiều lắm, ở tủ treo tường, trong tủ lạnh, thậm chí nằm ngay nấp nồi cơm điện nữa... Đâu đâu cũng là bọn đầu người ý niệm, số lượng cực kỳ khổng lồ.
“Mẹ kiếp!” Khi chân chính đối mặt với nhiều “ý niệm” như thế, ta mới biết thì ra mình cũng sẽ sợ hãi. Thật khó để miêu tả rõ cảnh tượng trước mắt này; trông đám “ý niệm” đang tung bay kia, những khuôn mặt sinh động lơ lửng giữa không trung ấy đang gấp rút lao về phía chúng tôi.
Dáng vẻ của chúng nó đều khác nhau, nhưng biểu cảm lại cực kỳ thống nhất, kiểu: dữ tợn ác độc, muốn tiêu diệt sạch mọi thứ.
“Lên tầng 2! Nhảy cửa sổ thôi!” Tôi lập tức hô lớn rồi lui trở về. Những “ý niệm” này đại biểu cho mặt tối của nhân loại; nếu một đánh một, tôi cũng không sợ hãi. Nhưng số lượng hiện tại quá nhiều, rất có thể tôi sẽ bị chìm đắm trực tiếp vào trong vòng oán hận của bọn chúng, lạc vào một đoạn ký ức tàn nhẫn nào đó: “Công đức chứa trong chuỗi tràng hạt này mang số lượng hữu hạn! Giờ cứ tìm đường rút lui trước đã!”
Ta cùng Sở Môn lúc này tương đối ăn ý nhau, không cần trao đổi gì nhiều hơn mà chỉ xoay người, lập tức vọt vào tầng 2.
Trong vách tường và sàn nhà tầng này còn ẩn chứa rất nhiều bóng đen hình người. Chúng nó vẫn đang di chuyển theo tôi và Sở Môn. So với lúc mới tiến vào giấc mơ hiện tại, màu sắc của chúng càng trở nên đậm hơn, giống như muốn nhảy ra khỏi vách tường vậy.
“Kỳ quái! Tại sao tầng này lại không có bọn đầu người ý niệm vậy?” Tìm được cửa sổ, tôi và Sở Môn chạy như điên; cửa phòng phía sau bị phá nát, một đống đầu người ý niệm bay vào.
Mở cửa sổ ra, Sở Môn nhảy xuống trước, tôi theo sát phía sau. Lúc nhảy lên bệ cửa sổ, tôi bèn quay đầu lại, nhìn thoáng qua.
Bọn đầu người ý niệm kia thế mà bắt đầu săn bóng những bóng đen hình người trong vách tường. Có một vài bóng đen sắp sửa thoát khỏi vách tường, để rồi xui rủi bị bọn ý niệm bắt được. Sau đó, chúng bắt đầu tranh đoạt con mồi của nhau, xé nát những bóng đen hình người kia ra. Qua một hai giây, hai con Bóng Đè cũng đuổi xuống từ tầng lầu bên trên. Bọn chúng vừa xuất hiện, bọn bóng đen sợ đến mức trốn sâu vào vách tường, trong khi bọn đầu người ý niệm kia cũng lảng tránh thật xa, tỏ ra vô cùng kiêng kỵ.
“Giấc mơ Thâm sâu thật đúng là một thế giới độc lập, hoàn toàn do ký ức cấu thành. Những mảnh vỡ ký ức bị nhân loại đánh rơi hay vứt bỏ (bóng đen hình người trong vách tường) đứng ở giai cấp thấp nhất nhưng có số lượng khổng lồ, tạo thành tầng dưới cùng của 'chuỗi thức ăn'. Bọn đầu người 'ý niệm' bắt mảnh vụn ký ức làm thức ăn, quen vây công theo kiểu quần thể, mà Bóng Đè lại chiếm vị trí đỉnh chóp của 'chuỗi thức ăn' trong Giấc mơ Thâm sâu, cũng là dạng tồn tại nguy hiểm nhất.” Sau khi nhận ra chuyện này, tôi không còn do dự, lập tức nhảy khỏi cửa sổ để thoát thân.
Đại bộ phận ý niệm trên tầng 2 của ngôi nhà màu xanh đều đang tranh giành các con mồi bóng đen hình người, nhưng lại có một bộ phận phối hợp với hai con Bóng Đè đuổi theo chúng tôi.
“Cậu streamer, chạy đi đâu bây giờ? Hiện tại, tôi cứ thấy tòa nhà nào cũng nguy hiểm như nhau cả!”
“Đi theo tôi! Cứ hành động theo kế hoạch ban đầu.” Bọn ý niệm và Bóng Đè đuổi theo phía sau đã gây ra động tĩnh cực kỳ ồn ào. Hiện tại, muốn trốn cũng rất khó. Thay vào đó, chi bằng liều mạng một phen, vọt vào khu phố không ánh đèn kia.
Thế giới của Giấc mơ Thâm sâu phỏng chừng lâu rồi cũng chưa từng náo nhiệt như hiện tại. Từng dãy nhà cửa đều bị kinh động đến. Tranh thủ lúc bọn chúng còn chưa kịp phản ứng lại, tôi và Sở Môn đã chạy đi xa. Ngay sau đó, những ý niệm bị kinh động đến này cũng sẽ lập tức gia nhập vào đội ngũ săn bắn tôi.
Tình hình trông tựa như một quả cầu tuyết vậy. Đội ngũ phía sau có quy mô to lớn dần, còn tôi thì cũng không dám quay đầu lại nhìn, cứ phải cố hết sức để chạy trốn. Lần này, quả thực là một nguy cơ lớn lao.
“Hy vọng mình sẽ tìm ra một cơ hội nào đó tại quảng trường không ánh đèn kia.”
Không biết chạy được bao lâu rồi, quần thể kiến trúc xung quanh dần có sự khác biệt. Vốn dĩ, phong cách kiến trúc quỷ dị ban đầu kia đã dần dà trở về với kiểu cách phổ thông, trong khi ánh sáng trên đường cũng càng lúc càng mờ đi.
“Cậu... cậu streamer, hình như bọn quái vật kia không có đuổi theo tới đây.” Sở Môn vịn tay vào cột đèn đường, ngồi phịch xuống mặt đất. Cũng không rõ là vì bị tấm gương kia tấn công vừa rồi, hay do gã kiệt lực vì phải chạy nước rút trong một thời gian dài như vậy, tôi cứ có cảm giác cơ thể của Sở Môn chợt nhòe đi một chút.
“Đến đây, tôi cõng anh.” Không nói gì nhiều, tôi bèn kéo gã lên.
“Bọn đầu người 'ý niệm' kia đều đã tản đi; hình như chúng nó không dám đi vào khu phố này. Chúng ta còn sợ cái gì nữa chứ?” Sở Môn cảm giác khó hiểu thấy tôi thật sự định cõng gã chạy, thế là liên tục xua tay: “Không cần, tôi vẫn ổn.”
“Ánh sáng rất tối, nên anh không trông thấy rõ được. Mặc dù bọn đầu người 'ý niệm' kia rời đi, nhưng hai con Bóng Đè kia vẫn còn. Chúng nó đã tiến vào đây để đuổi theo chúng ta.” Tôi cũng không cố ý hù dọa Sở Môn, mà là tận mắt nhìn thấy. Tôi có Phán nhãn, có thể nhìn thấu rất nhiều ngụy trang. Hai con Bóng Đè kia vẫn đi theo phía sau lưng tôi và Sở Môn từ xa xa. Chẳng qua, dường như chúng nó đang kiêng kỵ một thứ gì đó nên ẩn giấu hơi thở, di chuyển nhẹ nhàng như một bóng ma.
“Ngay cả Bóng Đè mà cũng phải sợ hãi, rốt cuộc thì trong quảng trường này đang ẩn giấu cái gì đây?” Tôi không dám dừng lại. Sau khi nhìn những ngôi nhà gỗ thấp bé và cũ nát xung quanh, càng lúc tôi càng thấy quen thuộc: “Nơi này cho dù không phải là hang ổ của Âm Gian Tú Tràng, vậy cũng chắc chắn là có liên quan đến tổ chức này.”
Mà nếu đã liên quan đến Âm Gian Tú Tràng, tôi không thể không cẩm thấy hưng phấn. Bức màn thần bí che khuất Âm Gian Tú Tràng, đến hiện tại dường như sắp được vén lên rồi.
Tăng nhanh tốc độ lần nữa, tôi căn cứ vào trí nhớ của đường Vô Đăng tại Giang Thành mà băng ngang khu phố này, để rồi nhanh chóng bỏ rơi hai con Bóng Đè sau lưng ở xa. Bước qua từng tòa kiến trúc một, tôi thầm nghĩ: “Quả nhiên là có đánh số nhà, mà tất cả đều được mở đầu bằng số 4!”
Kiểm tra từng ngôi nhà một, sau khi chạy vài vòng thì rốt cuộc tôi đã đạt được mục đích của chính mình. Cuối cùng, căn nhà với biển số 44 đã xuất hiện trước mắt tôi!
Hàng hiên cũ nát để trú mưa vẫn còn tại đó; cửa phòng mục nát vẫn chưa được khóa lại. Trước cửa chính, tổng cộng có ba bậc tam cấp bằng xi măng. Ký ức trong thế giới hiện thực và thế giới trong mơ đã chồng điệp lên nhau vào thời khắc này!
“Chính là địa phương này! Chúng ta vào trong thôi, nhanh lên!” Đeo con gấu nhồi bông trên lưng, tôi vội vàng vọt thẳng vào trong nhà. Căn nhà mục nát này chính là nơi thay đổi toàn bộ cuộc sống của tôi kể từ ngày hôm đó.
“Cậu streamer, cậu xác định là nơi này ư? Sao tôi cứ có cảm giác khó tin thế nào ấy?” Nguồn sáng duy nhất trong căn nhà tối đen chính là màn hình điện thoại di động của tôi. Cảnh tượng này khiến Sở Môn cảm giác ớn lạnh cả người: “Nếu trốn trong đây, bọn Bóng Đè sẽ không phát hiện ra à?”
“Trốn ư? Tôi không định tìm chỗ trốn đâu. Anh cứ đi theo tôi là được.” Cười nhạt một tiếng, mọi suy đoán lúc trước của tôi đa phần đều đã chính xác rồi, giờ chỉ cần đi nghiệm chứng là xong.
Giơ cao điện thoại di động của Âm Giang Tú Tràng, tôi và Sở Môn bước dọc theo cầu thang, dần dần đi xuống tầng hầm số 4!
*****************************
ĐA TẠ MINH CHỦ Rucoluu ĐÃ TẶNG NGỌC PHIẾU ^^... CHÚC LÃO CÓ 1 NGÀY ĂN GIỖ THẬT TƯNG BỪNG VÀ SAY XỈN NHA <3