Căn phòng đã từng thay đổi vận mệnh của tôi nằm ở tầng hầm thứ 4. Bước lên cầu thang gỗ mục nát, bên tai có tiếng kẽo kẹt, tất cả những thứ này đều quá quen thuộc với tôi.
“Cậu streamer, sao tôi cứ có cảm giác là cậu đã từng tới đây thế? Kiểu như, cậu biết rành đường đi nước bước ở cái chỗ lạ lẫm thế này ấy.” Sở Môn đi theo sau lưng tôi, mà tôi cũng không trách gã. Bởi vì, ai nhìn thấy hành động của tôi lúc này đều sẽ nghi hoặc.
Nơi đây là Giấc mơ Thâm sâu, là một thế giới thứ ba - nơi mà không ai có thể thoát ra khỏi nó được. Trong khi đó, tôi lại tạo ra một cảm giác kiểu “về nhà thật tuyệt” thế này, quá bất thường rồi.
“Tôi vẫn chưa thể xác định được, cơ mà... Tôi đã từng đến một nơi tương tự như nơi này.” Dùng điện thoại của Tú Tràng để soi đường, tôi đi thẳng đến tầng hầm thứ 4. Vịn tay vào vách tường, tôi quát mắt qua từng cánh cửa: “Đúng rồi! Toàn bộ mấy cánh cửa phòng ở đây được đánh dấu mở đầu bằng số 4!”
Đi trên hành lang dài, sau khi quan sát cẩn thận, tôi dần dần phát hiện ra sự khác biệt giữa nơi này và đường Vô Đăng tại Giang Thành. Đầu tiên, điểm khác biệt quan trọng nhất chính là những bức tường và cửa ra vào tại đây có rất nhiều vết thương, tựa như địa điểm này từng xảy ra một trận chiến vô cùng kịch liệt vậy.
“Có thể nhìn thấy dấu vết chiến đấu ở khắp mọi nơi. Nếu đây thực sự là hang ổ trước kia của Âm Gian Tú Tràng, thì ai trên thế giới này lại có đủ khả năng để đối đầu trực diện với nó chứ?” Tôi ngồi xổm xuống, nhìn vào khe hở trên sàn, sau đó duỗi tay vạch ra một mảng to hơn. Bên dưới khe hở ấy chỉ còn sót lại một ít sỏi và mùn cưa mục nát: “Mình nhớ rõ ràng, mấy vết nứt trên sàn của ngôi nhà cũ kỹ tại Giang Thành đều chứa đầy xác côn trùng, nhưng ở đây thì không.”
Chưa nói đến người sống, thậm chí cả xác côn trùng dường như cũng đã bị quét sạch sạch sẽ; chẳng còn gì sót lại tại nơi đây cả.
“Chuyện gì đã xảy ra ở đây thế nhỉ? Bằng vào sức mạnh của Âm Gian Tú Tràng, vậy mà còn bị tấn công ư?” Ôm một nỗi nghi ngờ trong lòng, cuối cùng tôi cũng đã bước đến cửa phòng 444. Cánh cửa gỗ mục nát, ổ khóa lỏng lẻo... mọi thứ quá quen thuộc với tôi.
“Kẽo kẹt...”
Bản lề cửa xoay nhẹ, tôi chầm chậm đẩy cửa ra.
Tấm thảm đỏ trông không khác gì được bện nên từ tóc người sống, đống bàn ghế chất đống bên nhau, những bức tường loang lổ,... khung cảnh bên trong căn phòng này không hề khác với những gì tôi nhớ. Phải biết rằng, tôi đã được đào tạo về nghiệp vụ điều tra tội phạm, rất nhạy bén khi quan sát các chi tiết của sự vật. Đối chiếu căn phòng này với căn phòng bên dưới tầng hầm tại Giang Thành, tất cả các chi tiết đều trùng khớp từng cái một, gần giống như là cùng một nơi vậy.
“Chẳng lẽ, hang ổ của Âm Gian Tú Tràng thật sự nằm ở Giấc mơ Thâm sâu ư?” Dần tiến bước vào trong, tôi nhanh chóng tìm ra được một điểm khác biệt nữa. Bức tường tận cùng của căn phòng lẽ ra phải có bốn chữ “Âm Gian Tú Tràng” được viết trên đó. Nhưng tại căn phòng này, hiện giờ chỉ còn lại một mặt phẳng với những mảnh gạch đá bong tróc nhấp nhô.
Tôi đưa tay vuốt ve bức tường gồ ghề: “Chắc chắn đã từng có mấy con chữ ấy ở đây, nhưng rốt cuộc lại bị ai đó dùng dao cà nát. Vết dao rất dày đặc, một số vết trượt xuống còn đối xứng với nhau nữa. Chẳng lẽ người đó dùng một cây kéo để rạch nát vị trí này à?”
“Cậu streamer, nguyên bản của bức tường này có ghi mấy chữ gì vậy? “Sở Môn bước tới, khá tò mò về những dòng chữ đã bị xóa trên tường.
“Tôi không thể nói.” Tôi và Âm Gian Tú Tràng đã thỏa thuận với nhau, không thể chủ động tiết lộ sự tồn tại của Tú Tràng. Kể cả các khán giả trong phòng livestream, bọn họ cũng chỉ biết là bản thân đang xem một chương trình livestream vô cùng rùng rợn và hấp dẫn mà thôi. Họ chỉ biết bộ dáng của tôi, chứ không hề biết người thao túng thật sự - kẻ thủ ác đứng sau lưng tôi - chính là Âm Gian Tú Tràng
“Cậu streamer à, hai chúng ta cùng vào sinh ra tử, cùng nhau tiến vào Giấc mơ Thâm sâu, thế mà cậu còn giữ bí mật với tôi à?” Sở Môn cũng không mấy bận tâm, chỉ đứng trước bức tường mà cố gắng đoán ra dòng chữ đã bị xóa mất.
“Không phải tôi không biết, mà tôi không thể nói ra.” Tôi lắc đầu, tỏ vẻ dửng dưng, cũng không suy nghĩ kỹ lý do tại sao Sở Môn lại hỏi tôi câu này.
Đi vào góc phòng, mở cửa bên hông ra, đây là nơi tôi đã từng được phỏng vấn.
Chiếc bàn thờ màu đen đã đổ nhào, bị ném ở giữa phòng; xung quanh là vài chiếc ghế nằm rải rác.
“Ngay cả nơi này cũng bị hủy hoại ư?” Để tránh những rắc rối không đáng có, tôi không hề chạm vào đống bàn ghế ấy.
“Cậu streamer, nơi này của cậu khá ổn đấy, bọn đầu người ý niệm và những mảnh vỡ ký ức kia đều không dám tiến vào đây. Nhưng tôi thắc mắc một chuyện, cả hai ta tiến vào Giấc mơ Thâm sâu cùng một lúc, làm cách nào mà cậu biết đến nơi này?”
Tôi quay đầu lại, liếc nhìn Sở Môn, nhưng không trả lời câu hỏi của gã: “Đừng tùy tiện chạm vào bất cứ thứ gì trong căn phòng này. Nơi đây... chưa hẳn an toàn đâu.”
Lý do mà tôi tiến vào quảng trường không ánh đèn kia, vì tìm chỗ ẩn náu chỉ lá thứ yếu, còn mục đích thực sự chính là điều tra manh mối về Âm Gian Tú Tràng. Cho dù có thể thoát ra hay không, giờ đã bước vào Giấc mơ Thâm sau, lại tìm được nơi có thể là hang ổ cũ của Âm Gian Tú Tràng, tôi nhất định phải thỏa mãn trí tò mò của bản thân, không thể đến để rồi mang tay không mà về.
“Chẳng có gì trong căn phòng số 444 cả. Liệu những căn phòng khác có còn manh mối nào về Tú Tràng không nhỉ?” Tòa nhà này có 3 tầng trên mặt đất, trong khi tôi cũng không biết có bao nhiêu tầng hầm dưới lòng đất đây. Ở Giang Thành, tôi cũng không dám tùy tiện điều tra vì sợ phải chạm mặt với một tồn tại khủng khiếp nào đó.
Nhưng với thế giới trong mơ, tôi đã giảm thiểu mức độ lo lắng xuống. Dường như ở đây đã xảy ra một cuộc giao tranh ác liệt, “người” vốn dĩ canh giữ tại nơi này có lẽ đã rời đi hết rồi.
Sau khi rời khỏi phòng 444, tôi quay sang nhìn căn phòng 443 bên cạnh. Kẻ từng đưa cho tôi một tờ giấy, yêu cầu tôi tìm Hạ Trì từng bị giam giữ trong căn phòng này.
“Mình phải vào xem thử mới được.” Cửa phòng đang trong trạng thái khép hờ; tôi lắc mạnh hai cái thì khóa cửa nới lỏng ra. Tôi thẳng thừng tung chân đá một cước, phá cửa mà vào.
“Đây là nơi quái quỷ gì vậy?” Sàn phòng 443 cũng được trải một tấm thảm trông giống như được bện từ sợi tóc của người sống. Khi bước trên nó, cứ có một cảm giác rất quái dị. Bước vào bên trong, tôi lập tức trông thấy những ký hiệu màu đỏ tươi được vẽ chằng chịt lên các bức tường xung quanh, thậm chí là cả nóc nhà.
“Cậu streamer, mau đi thôi! Màu đỏ máu là màu xấu nhất trong giấc mơ. Chúng ta đừng đi vào căn phòng này.”
Sở Môn ân cần nhắc nhở, nhưng tôi cũng không nói gì. Dùng Phán nhãn để quan sát, ngay khi màn hình điện thoại di động lướt qua một vị trí nào đó, tôi chợt cảm giác ra là có thứ gì đó đang phản quang: “Anh chờ tôi ở bên ngoài nhé!”
Đây là lần đầu tiên tôi bước vào căn phòng 443; căn phòng này thực sự tạo ra một cảm giác dồn nén, áp lực nào đó: “Trong phòng 443 thực sự chứa một đống người à? Không đúng, vốn dĩ không thể gọi bọn chúng là ‘người’ được.”
Khi bước đến cạnh tủ, tôi chợt trông thấy vật phản chiếu vừa rồi là một mảnh giấy báo, trong mảnh giấy báo ấy lại chứa những mảnh vỡ thủy tinh. Vì các cạnh của mảnh vỡ khá sắc nhọn, nên có một số mảnh rơi ra khỏi tờ báo.
“Đây là...?” Ngồi xổm xuống mặt đất rồi nhặt tờ báo lên, tôi không chắc lắm với những gì mình vừa tìm thấy: “Sao trông giống một tấm gương vỡ thế này?”
Tôi cố gắng ghép các mảnh vỡ lại với nhau, nhưng dù cố gắng thế nào thì cũng không thể ráp lại thành một mặt gương hoàn chỉnh được, “Thật kỳ lạ! Hành động dùng giấy báo để gói các mảnh vỡ thủy tinh lại thế này, là đang ám chỉ việc gì?”
Tại một nơi mà tôi đang nghi là sào huyệt của Tú Tràng, nay lại phát hiện ra một đống mảnh vỡ thủy tinh... Nghĩ đi nghĩ lại, tôi cảm thấy cực kỳ bất thường.
Tôi kiên nhẫn xem xét từng mảnh thủy tinh một, cuối cùng mới có phát hiện chắc chắn. Dùng ngón tay lựa ra một mảnh vỡ thủy tinh có kích thước bằng lòng bàn tay của một đứa trẻ, tôi lẩm bẩm: “Đây chắc chắn không phải mảnh vỡ thủy tinh thông thường, mà là một mảnh gương vỡ!”
Gương là một tồn tại rất đặc biệt trong giấc mơ. Nó có thể dùng chính đôi mắt của bản thân mình để mô tả những sự kiện nằm ngoài quan điểm của nhân loại. Nó vừa chân thực, lại hư ảo. Thế giới mà nó phản chiếu ra có thể khác với thế giới mà chúng ta đang sống. Những truyền thuyết về các tấm gương chưa bao giờ dừng lại cả.
Tôi xem qua tất cả các mảnh vỡ, nhưng chỉ tìm thấy duy nhất một mảnh gương vỡ này. Nó được trộn lẫn với một đống các mảnh vỡ thủy tinh khác, thế nên rất dễ dàng bị phớt lờ đi.
“Mảnh gương vỡ này nặng hơn các dạng thấu kính thông thường, lại có cạnh sắc bén, hẳn là một bộ phận của mặt gương.” Sau đó, tôi đặt mảnh gương vỡ ngay trước mặt mình. Lúc này, một hiện tượng khiến tôi giật thót của mảnh lại hiện ra. Mảnh gương vỡ trong tay không thể phản chiếu ra hình ảnh của tôi!
“Cái quái gì thế này? Chiếc gương này có gì đó không được bình thường!” Tôi lặng lẽ dùng giấy báo gói kỹ mảnh gương vỡ này lại, sau đó nhét vào túi mình: “Hang ổ của Âm Gian Tú Tràng trong Giấc mơ Thâm sâu đã bị bỏ hoang, khắp nơi đều có dấu vết giao tranh ác liệt. Có lẽ là, chủ nhân của tấm gương này biết bản thân khó thoát khỏi tai nạn, thế nên mới trộn lẫn mảnh gương vỡ này với các mảnh vỡ thủy tinh khác, giấu kín tại đây.”
So với mọi căn phòng khác dưới tầng hầm này, căn phòng 443 cũng chỉ là một căn phòng rất bình thường mà thôi. Tôi đại khái có thể đoán được nguyên nhân tại sao người kia lại làm như vậy.
“Một tấm gương không thể soi ra chân dung của người đối diện. Quá kỳ lạ.” Tiếp theo, tôi quan sát các ký hiệu màu đỏ trên tường. Trông chúng rất nguệch ngoạc, khó mà giải đọc nội dung trong đó. Tôi thử cố gắng giải mã trong vài phút, để rồi cuối cùng đành bỏ cuộc, bước ra khỏi căn phòng 443.
“Có thu hoạch gì không?” Sở Môn tùy ý hỏi trong lúc thọt hai tay vào chiếc áo blouse.
“Không có gì cả! Chúng ta đi chỗ khác điều tra tiếp thôi.” Tôi vỗ vai Sở Môn, dõi mắt nhìn lên cầu thang.