Vào lần đầu tiên đến Âm Gian Tú Tràng để phỏng vấn, tôi đã biết tòa nhà này có rất nhiều tầng hầm dưới lòng đất. Nhưng vì nhiều lý do khác nhau, tôi chưa bao giờ đi xuống sâu hơn để tìm hiểu, không ngờ trong một nhiệm vụ livestream như hôm nay trong Giấc mơ Thâm sâu lại có cơ hội này.
Tôi kiểm tra từng căn phòng, chúng đều có nội thất được bố trí giống nhau. Không lâu sau đó, tôi mất dần hứng thú, bèn tiến về phía cầu thang.
“Chuẩn bị đi khỏi đây à?” Sở Môn đi theo phía sau tôi; đối với gã, nơi này hoàn toàn xa lạ.
“Đừng gấp gáp.” Tôi đi xuống cầu thang, bước vào tầng hầm thứ 5 - nơi mà tôi chưa bao giờ đặt chân đến.
Hành lang dài đằng đẵng, tựa như không có điểm cuối; từng tiếng ọp ẹp của ván gỗ vang lên bên tai, nghe vô cùng quỷ dị.
“Điểm cuối đây à?” Đứng ở góc cầu thang dưới tầng hầm thứ 5, tôi nhận ra hành lang dẫn tới tầng hầm thứ 6 đã bị một cánh cửa sắt khóa cứng. Lúc này, tôi chỉ có thể thăm dò đến tầng thứ 5 mà thôi.
“Tổng cộng có bao nhiêu tầng hầm trong ngôi nhà này ấy nhỉ?” Thuận theo khe hở lan can nhìn xuống, tôi không thể nào trông thấy đến tận cùng, “Có lẽ là hơn 10 tầng; chẳng lẽ ngôi nhà này lại có số lượng tầng hầm tương ứng với 18 tầng địa ngục trong truyền thuyết?”
Ở khu vực sâu hơn bên dưới, dường như có từng âm ảnh đang lắc lư. Tôi cũng không biết đó là thứ gì. Cánh cửa sắt này đã khóa chặt lối đi rồi, không thể nào đi xuống sâu hơn được nữa.
“bí mật lớn nhất của showbiz phỏng chừng còn ở dưới đất càng sâu, quên đi, lần này có cơ hội thăm dò tầng trên cùng năm tầng, đã không dễ dàng.” tâm trí của tôi là tốt, sẽ không bao giờ ảnh hưởng đến bản thân mình bởi một cái gì đó không thể thay đổi.
Ở lại tầng hầm thứ 5, tôi chuẩn bị đi dò la tình hình nơi đây.
“Phòng 451?” Biển số trên cánh cửa gỗ mục nát vẫn còn rất rõ ràng; ta bèn đẩy cửa bước vào.
Một mùi ẩm mốc tràn vào khoang mũi; có thể là do bị đóng kín trong suốt một thời gian rất lâu dưới lòng đất, căn phòng này bị bế khí nên cực kỳ ngột ngạt. Vừa gấp gáp bước vào, sẽ sinh ra một loại cảm giác hít thở không thông.
“Cậu streamer, cẩn thận một chút! Nhìn tới nhìn lui, căn phòng này chắc chắn có vấn đề.” Dường như Sở Môn cực kỳ dị ứng với những căn phòng thế này.
“Anh ở ngoài canh cửa giùm tôi nhé! Tôi kiểm tra sơ qua một vòng rồi ra ngay.” Đã qua một thời gian dài khi tôi cất công dò xét cả tầng hầm thứ 4; trên đường đến đây, tôi còn cố gắng tìm kiếm những căn phòng mang số 44, để rồi quên việc thanh lý các dấu vết để lại. Tôi đang lo lắng rằng, không biết hai con Bóng Đè kia có lần theo dấu vết mà tìm đến đây hay không.
Bước lên tấm thảm dày cộm mà tiến vào, căn phòng tại tầng hầm số 5 này còn chứa lại khá nhiều đồ đạc, ví dụ như một ít sách vở trống rỗng hay bút nước viết không ra chữ... Nơi này tựa hồ có rất ít “người” ra vào. Lúc đến đây, bọn đầu người 'ý niệm' đuổi theo tôi và Sở Môn cũng không dám tiến vào khu quảng trường này, duy chỉ có Bóng Đè mới dám bước vô mà thôi. Nhưng dù là Bóng Đè, sau khi tiến vào thì nó cũng che dấu thân hình, tựa như sợ đánh thức một thứ gì đó vô cùng kinh khủng vậy.
“Đây là cái gì?”
Tôi lục tung cả phòng, để rồi đột nhiên tìm ra một chiếc mặt nạ giấy hỏng hóc dưới gầm bàn.
“Không giống với kiểu dáng mà tay chủ khảo phỏng vấn của Âm Gian Tú Tràng hay đeo.” Chiếc mặt nạ rách nát tung tóe; tôi vừa chạm tay vào, nó lập tức vỡ vụn ra, dù có muốn nhìn thêm vài lần cũng không được: “Tiếc thật...”
Ngay lúc đang thở dài, vừa liếc mắt qua, tôi bỗng nhiên phát hiện ở có thứ gì đó mang màu xanh nhạt của lá cây nằm bên dưới đáy bàn chứa chiếc mặt nạ này.
Trong giấc mơ, màu xanh lá đại biểu cho sức sống. Đó là một màu sắc hiếm hoi. Tôi bèn ngồi xổm xuống, chui vào gầm bàn, dùng điện thoại di động quay chụp một loạt không gian bên dưới.
Dưới gầm bàn, có một loại cỏ nhỏ kỳ dị đang mọc tại đó, nằm gần với vị trí của chiếc mặt nạ giấy ban nãy.
Nó quá nhỏ, có kích thước khoảng chừng một ngón út của em bé. Nhành lá mảnh khảnh kia uốn lượn vào bên trong, nhìn giống giống với cây mắc cỡ ở thế giới thực.
“Cái quái gì thế này? Mình lại tìm ra một ngọn cỏ bên trong Giấc mơ Thâm sâu ư? Không những thế, còn là một ngọn cỏ mọc trong ngôi nhà có khả năng là sào huyệt của Âm Gian Tú Tràng à?” Nếu không phải có Phán nhãn, nếu là một người khác tiến vào, phỏng chừng sẽ chẳng ai có thể nhận ra sự tồn tại của nó: “Mình nên hỏi ý kiến của Sở Môn không nhỉ? Anh ấy nghiên cứu về giấc mơ nhiều hơn mình... Mà thôi đi, kệ nó vậy.”
Nghĩ đến một chuyện từng phát sinh trước đó, tôi gạt phăng ý định thông báo cho Sở Môn biết: “Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện! Mình nên tranh thủ thời gian để tìm kiếm manh mối khác hữu dụng hơn!”
Đang muốn đứng dậy, Gan khiếu của tôi đột nhiên xuất hiện một luồng ý thức yếu ớt, tựa như đang muốn nói cho tôi nghe một thông tin gì đó.
“Từ trong cơ thể truyền ra à?” Tôi bèn nhìn vào cơ thể mình; vật sống duy nhất nằm trong Gan khiếu chính là Mộng Dực cổ. Theo lý thuyết, khi có nó trong tay thì tôi đã có thể ra vào tùy ý ở tầng Giấc mơ Trung dung rồi. Nhưng đáng tiếc thay, lúc quyết đấu với Tam Âm tông, Mạnh Bà hiện tại muốn câu hồn bắt phách tôi, cuối cùng phải nhờ Mộng Dực cổ liều mạng chịu thương nặng để bảo vệ tôi lại. Đóa hoa hòe ngàn năm bị tiêu hao hơn phân nửa, nó cũng vì thế mà rơi vào giấc ngủ sâu.
Nhìn ngọn cỏ bên dưới gầm bàn, trông nó đang tỏa ra sức sống dạt dào, không giống một loại thảo dược độc hại nào cả: “Nếu Mộng Dực cổ cần nó...”
Ánh mắt tỏa sáng, tôi đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng khác. Ngọn cỏ nhỏ dưới gầm bàn này rất có thể chính là loại thức ăn mà Mộng Dực cổ thích nhất đây - chính là cỏ Mộng Oanh.
Đưa tay vào rễ cỏ, nó mọc từ dưới thảm, trông rất đáng kinh ngạc.
Ánh sáng xanh trong suốt, gợn lên từng hơi thở đầy sức sống; ngay khi ngón tay tôi chạm vào nó, mạch lá vốn dĩ đang xoay tròn về phía bên trong bỗng dưng quấn lấy ngón tay tôi. Sau đó, từng hạt diệp lục đột ngột tràn vào thân thể tôi, chạy thẳng một mạch về phía Gan khiếu. Tiếp theo, mớ diệp lục ấy lại giống như đá chìm biển rộng, không có bất kỳ động tĩnh gì cả.
“Chắc chắn là cỏ Mộng Oanh rồi, nhưng số lượng quá ít, còn không đủ để Mộng Dực cổ khôi phục lại.” Nhìn lòng bàn tay của mình, ngọn cỏ Mộng Oanh này đã khô héo hẳn đi; màu sắc xanh biếc của nó cũng biến thành màu xám vàng.
“Nếu có thể tìm ra một số lượng lớn cỏ Mộng Oanh để nuôi Mộng Dực cổ, chắc chắn nó có thể sớm khôi phục lại. Mà như thế, mình sẽ có nhiều cơ hội chạy thoát khỏi nơi này hơn! Trên thực tế, những người nuôi Cổ không thể nào cấy ghép ra được loài Mộng Dực cổ này. Nó được trời sinh ra, đất nuôi lớn, là một loại cổ hoang dại, cực kỳ hiếm thấy. Vì may mắn mà tôi mới có thể trở thành chủ nhân của con cổ trùng này, cơ bản chính vì sự trùng hợp mà thôi. Nhắc đến chuyện này, tôi còn phải cám ơn con Huyết hồ kia. Trước nguy cơ sinh tử, Mộng Dực cổ khi ấy mới chịu nhún nhường, theo tôi mà rời khỏi cây hòe kia.
Mặc dù không tìm thêm được manh mối gì về Âm Gian Tú Tràng, nhưng tôi lại có thêm một thông tin mới về khả năng chạy thoát ra khỏi giấc mơ này. Âu cũng là một thành công nho nhỏ!
“Mình nên tiếp tục tìm kiếm thử xem.” Rời khỏi căn phòng số 451, tôi lại đi sâu vào tầng hầm thứ 5. Như một quy luật đã định sẵn nào đó, miễn nơi nào có mặt nạ giấy, xung quanh đó chắc chắn có cỏ Mộng Oanh xuất hiện.
“Cỏ Mộng Oanh này chỉ sinh trưởng bên trong giấc mơ, bên cạnh lại chắc chắn có mặt nạ giấy. Giữa hai sự vật này, liệu có mối quan hệ tương quan gì hay không?” Phái có chất dinh dưỡng thì thực vật mới có thể sống và phát triển được, và đây là lần đầu tiên mà tôi nhìn thấy có một loại thực vật sinh trưởng trong giấc mơ, “Lẽ nào nó hấp thu chất dinh dưỡng từ bên trong chiếc mặt nạ giấy? Mà một chiếc mặt nạ giấy thì có chất dinh dưỡng quái gì?”
Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên ngẩn người: “Mặt nạ giấy không có chất dinh dưỡng, nhưng lại chẳng thấy người đeo mặt nạ giấy hay ký ức của gã đâu. Chẳng lẽ từng gốc cỏ Mộng Oanh này chính là hấp thụ sức sống và ký ức của người đeo mặt nạ để sinh trưởng?”
Tôi chưa có kiến thức gì nhiều về cỏ Mộng Oanh, nên chỉ có thể phỏng đoán một cách vô căn cứ.
Sau khi liên tục hấp thu được 6 gốc cỏ Mộng Oanh, sức sống ẩn chứa bên trong Gan khiếu càng nồng đậm hơn. Lá gan thuộc hành Mộc; càng thu gom được nhiều thảo mộc, tiến độ mở ra ổ khóa nằm bên trong Gan khiếu của tôi cũng dần được đẩy nhanh hơn.
Chuyện đáng tiếc duy nhất chính là, cho dù nuốt nhiều cỏ Mộng Oanh như vậy, Mộng Dực cổ vẫn thế, chưa nảy sinh bất cứ biến hóa nào, vẫn còn bị vây trong giấc ngủ sâu.
“Lúc trước, Âm Gian Tú Tràng từng thông báo trong shop trao đổi điểm hối đoái rằng, cỏ Mộng Oanh là thực phẩm khoái khẩu cho Mộng Dực cổ. Nếu cho ăn với số lượng lớn, vậy sẽ có khả năng giúp nó đột phá. Chẳng lẽ mình bị Tú Tràng lừa gạt à? Hay do số lượng lớn mà mình cho nó ăn vẫn chưa đủ lớn?” Chỉ vì tìm kiếm 6 ngọn cỏ Mộng Oanh này, mà tôi đã đi hết 1/2 các phòng ở tầng hầm thứ 5, vô cùng lãng phí thời gian.
“Cậu streamer, giờ chúng ta rời khỏi đây được chưa? Nãy giờ cậu cứ đi lòng vòng mà chẳng có thu hoạch thực chất gì cả. Theo ý kiến của tôi, chúng ta nên rời khỏi đây là hơn.” Sở Môn bèn thúc giục. Gã chưa từng bước vào mấy căn phòng này, nên cũng không biết tôi đang cố tìm ra mấy ngọn cỏ Mộng Oanh.
“Chờ xíu.” Trấn an Sở Môn một câu, sau đó tôi tiếp tục thăm dò theo kiểu cuốn chiếu, không buông tha bất kỳ một căn phòng nào. Rốt cuộc, tôi đã tiến từng bước đến điểm cuối của dãy hành lang.
Ngoại trừ 6 gốc cỏ kia ra, tôi chẳng có thu hoạch nào thêm cả. Lúc này đứng trước cửa của căn phòng cuối cùng, tôi cũng không ôm hy vọng gì quá lớn.
Đưa tay đẩy cửa, nhưng cánh cửa gỗ không nhúc nhích, tôi hơi kinh ngạc: “Sao nó bị khóa rồi...?”
Ngay từ đầu, tôi vẫn chưa để ý, thế là tung chân đá mạnh hai cái, nhưng cánh cửa gỗ vẫn không nhúc nhích gì. Lúc này, tôi mới dần tập trung tinh thần: “Kỳ quái! Những cánh cửa gỗ khác đã sớm mục nát hết cả, chỉ cần dùng một cước là mở ra được ngay thôi mà?”
Nhờ nguồn sáng từ chiếc điện thoại di động, tôi nhìn về phía ổ khóa. Đó là một ổ khóa Composite rất kỳ lạ, lõi khóa lại có hình hoa mai.
“Hoa mai ư? Hơi quen mắt.” Tôi bèn so sánh vết thương trên cổ tay mình một chút; lõi khóa này giống hệt vết thương do Mai Hoa cổ cắn ra khi trước: “Bắt buộc phải tìm ra vật có ngoại hình na ná với lõi khóa mới có thể mở ra loại ổ khóa Composite này. Dù mình có tìm hai sợi dây thép để làm chìa khóa đa năng, thì cũng không thể nào mở được.”
Tôi chỉ vô thức tự nói như thế mà thôi, nhưng sau khi nói xong thì đột nhiên quét mắt tới mặt dây chuyền đang được treo trên chiếc điện thoại di động của Âm Gian Tú Tràng. Đây là món quà nhỏ do Hạ Tình Chi từng tặng cho tôi, cũng trùng hợp là có hình hoa mai.
“Hóa ra, cô ấy đã sớm trao chìa khóa cho mình rồi...”
*****************
ĐA TẠ MINH CHỦ hung199x và TIỂU THƯ Sae Krs ĐÃ DONATE... CHÚC HAI VỊ CÓ NHIỀU MAY MẮN, NHIỀU SỨC KHỎE NHAAAA.... MÃI ÊUUUUUUUUUUU!