TRUYỆN FULL

[Dịch] Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 530: Tương lai trong gương

Tính ra, tôi là một người hoài cựu nên vẫn giữ nguyên số điện thoại từ khi bị khai trừ khỏi Học viện Cảnh sát, chớp mắt đã 5 năm rồi.

Khi tôi nhấn vào số điện thoại của mình, âm thanh tút tút trong ống nghe đột nhiên thay đổi, nhịp tim của tôi cũng bắt đầu tăng tốc dần: “Có ai đó không?”

Điện thoại di động của tôi không đi cùng tôi vào giấc mơ, nên vẫn còn để trong phòng bệnh.

“Không ai nghe máy à?” Tôi cũng không rõ vì sao mình lại thở phào nhẹ nhõm. Nhìn về phía chiếc điện thoại Âm Gian Tú Tràng, màn hình livestream vẫn không bị gián đoạn, cũng không có bất kỳ cuộc gọi đến nào.

“Xem ra, mình đã đoán sai rồi. Số điện thoại di động của Tú Tràng vẫn khác với số mà mình đang sử dụng. Mà vậy thì kỳ quái quá! Làm thế nào mà Diệp Băng lại có thể gọi được vào chiếc điện thoại của Âm Gian Tú Tràng để nhờ mình giúp đỡ?” Tôi cẩn thận dò xét mọi ngóc ngách trong buồng điện thoại, nhưng chẳng có thu hoạch nào cả.

Đứng tại chỗ, tôi nhớ lại một chi tiết nhỏ. Trước khi bắt đầu livestream, lúc mà Diệp Băng gọi điện thoại cho Tú Tràng, cô ấy cũng không biết người nhận cuộc gọi chính là tôi: “Việc này hơi bị phức tạp. Vậy, cô ấy kiếm ra số điện thoại từ đâu để rồi nhấn cuộc gọi ấy chứ?”

Tôi đặt ống nghe xuống, đẩy mở cửa kính buồng điện thoại ra, dõi mắt nhìn về quảng trường không ánh đèn kia.

“Bố cục kiến trúc rất giống con đường Vô Đăng ở Giang Thành. Chẳng lẽ nơi đó mới chính là hang ổ thật sự của Âm Gian Tú Tràng à? Chẳng lẽ Diệp Băng tìm ra phương thức liên lạc với mình tại đó?” Ôm một nỗi nghi hoặc trong lòng, tôi vội vàng rời khỏi ngã ba đường. Nơi này có không gian mênh mông, không có tòa nhà che chắn, dễ dàng bị bọn đầu người ý niệm phát hiện ra.

Cũng không biết phải mất bao lâu nữa mới kết thúc thời gian “đêm” bên trong giấc mơ này. Câu thành ngữ “đêm dài lắm mộng” kia rất thích hợp với trường hợp lúc này của tôi. Tôi bước nhanh, chạy về phía ngôi nhà lầu 3 tầng màu xanh mà Sở Môn đang ẩn náu, chuẩn bị gọi gã đi cùng.

Ba nãy, khi lựa chọn căn nhà này để vào trốn bên trong, Sở Môn cũng vô cùng thận trọng. Gã nói rằng, màu xanh lam trong giấc mơ là một loại màu sắc thoải mái, có sức sống, tượng trưng cho biển rộng và trời cao. Do đó, gã tin rằng ngôi nhà này không có quá nhiều thứ nguy hiểm.

Đẩy cánh cửa bằng gỗ ra, trông tầng trệt có vẻ khá giống với mấy loại nhà cho thuê phòng. Tuy chật chội, rất nhiều thứ đượ bày biện ở đây, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác rất ấm áp.

“Sở Môn?” Tôi thét lên trên lầu. Chờ vài giây mà chẳng thấy ai trả lời, tôi dần nhíu chặt chân mày lại: “Đừng có mà xảy ra biến cố nào nữa nhé!”

Bước hẳn vào nhà, tôi bèn vận dụng Phán nhãn liếc sơ mọi ngõ ngách. Nơi đây cất chứa hàng tá đồ đạc, ngoài ra thì chẳng có gì khác thường cả.

Cẩn thận đi về phía trước, tôi bước đến cầu thang ở góc Đông Bắc, từ từ đi lên. Tầng thứ hai có cách bài trí không khác gì tầng trệt, chỉ là trên tường và sàn nhà xuất hiện nhiều bóng đen hình người hơn.

Tôi đã trông thấy quá nhiều thứ này trên suốt chặng đường đến đây, nên hiện tại cũng không lấy làm lạ cho lắm.

“Giai đoạn này, chúng nó có thể di chuyển trong vách tường nhưng vẫn chưa thể nào đi ra bên ngoài.” Tôi băng ngang qua những bóng đen kia; những mảnh vỡ ký ức bị bỏ rơi ấy cứ vô thức di chuyển theo tôi, tựa như người đi trên đường vậy. Nhìn sơ qua, tôi cũng không rõ nguyên nhân vì sao lại thế, “Dường như chúng nó không hề có ác ý với mình.”

Đương nhiên, đây chỉ là 'dường như' mà thôi. Trong tòa thành thị quỷ dị hoàn toàn xa lạ này, chắc chắn là tôi sẽ không đùa giỡn với cái mạng nhỏ của mình; ai mà dám tiếp xúc với mấy thứ bất tường này chứ.

Mãi đến khi bước tới vị trí sâu nhất của tầng 2, rốt cục tôi đã có phát hiện mới. Ngay đầu cầu thang đi lên tầng 3, có 2 tấm gương vỡ vụn được đặt tại đó.

“Từ đường viền, có thể nhận ra đây là một tấm gương trang điểm và một tấm gương tròn. Xung quanh cầu thang cũng không có giá treo gương, hẳn là bị ai đó mang đến đây. Là Sở Môn ư? Sao tự dưng anh ta chạm vào mấy tấm gương để làm gì?” Tôi ngẩng đầu lên, đột nhiên trông thấy một cây đinh đóng đinh ngay phía trên khung cửa. Đối chiếu với móc câu bên trên đường viền của tấm gương, rốt cuộc tôi đã hiểu ra: “Có một số phong tục, vì muốn trừ tà nên người ta sẽ treo một cái gương nhỏ ngay cửa, hướng mặt gương ra bên ngoài...”

Nghĩ tới đây, tôi chợt có cảm giác không được thoải mái cho lắm: “Gương trừ tà trên khung cửa vỡ vụn; mà càng kỳ quái hơn chính là: lại có thêm một tấm gương trang điểm vỡ vụn tại nơi này. Đây là tác phẩm mà Sở Môn làm ra ư? Gã ấy là bậc thầy thôi miên, có nghiên cứu sâu rộng về giấc mơ như vậy, hẳn phải biết tấm gương là một đồ vật vô cùng kiêng kỵ trong giấc mơ cơ mà?”

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng tôi vẫn không thể bỏ mặc Sở Môn ở tại đây một mình. Do dự một hồi, tôi quyết định tiến lên tầng 3.

Tầng ba là một khu đại sảnh, bày biện một vài đồ vật trang trí lẻ tẻ. Tuy nhiên, điều khiến tôi kinh ngạc chính là, tầng 3 của tòa nhà này trông giống hệt như tòa nhà đầu tiên mà tôi và Sở Môn từng bước vào. Ngay vị trí chính giữa của đại sảnh này, có một chiếc gương được đặt tại đó.

Tấm gương ấy cao bằng một người bình thường, mặt lưng của gương lại hướng về phía cửa phòng.

“Anh Sở?” Qua khe hở dưới gương, tôi trông thấy đôi giày của Sở Môn.

Đi vòng qua bên kia tấm gương, vừa nhìn sơ thì tôi đã trông thấy Sở Môn đang đứng ngẩn người đối diện với tấm gương ấy: “Anh không sao chứ?”

Sở Môn không hề trả lời. Biểu cảm của gã trông bình tĩnh đến mức cực kỳ kỳ lạ, tựa như toàn bộ tâm thần đều bị thứ gì đó hấp dẫn, không thể mảy may phân tâm được.

Nhìn theo tầm mắt của gã, ánh mắt của tôi di chuyển đến gương mặt của Sở Môn bên trong tấm gương.

Đây là một tấm gương rất bình thường, nhưng những gì phản chiếu ra lại có chút đáng sợ.

Dường như Sở Môn trong gương đã chết thật lâu lắm rồi; chất nước formalin khiến làn da của gã biến thành màu vàng nhạt. Thậm chí, trên mặt của gã còn lưu lại rất nhiều dấu vết khâu vá. Tôi đã từng trông thấy phương pháp xử lý thi thể này vào cái buổi livestream tại Học viện Y học Giang Thành.

Trong gương, gã bị biến trở thành một tiêu bản. Không những thế, đó lại là loại tiêu bản được đám sinh viên sử dụng qua nhiều lần - 'Đại thể giáo viên'.

(Ghi chú: Xem lại Chương 178 để biết về định nghĩa của Đại thể.)

“Anh Sở! Tỉnh táo lại đi!” Mặc cho tôi có hô to thế nào, Sở Môn vẫn không nhúc nhích. Gã nhìn chằm chằm vào bản thân trong gương, nhìn thi thể của mình bị biến thành tiêu bản bên trong tấm gương ấy.

“Tại sao ảnh phản chiếu trong tấm gương này lại khác hẳn với bản thân chứ? Sở Môn, đến lúc đi rồi! Bản thân tấm gương chính là vật biểu tượng cho sự hư ảo; những gì mà anh nhìn thấy chỉ là giả mạo mà thôi!” Tôi sợ Sở Môn càng lún càng sâu, muốn mạnh mẽ kéo gã đi. Thế nhưng mà, chân gã cứ như bị mọc rễ vậy, cứ đứng yên bất động trước mặt gương.

Sau một thời gian dài, gã nhếch miệng, giống như một con cá bị ném lên bờ sông. Vừa nhích nhẹ thân người về phía trước, gã vừa nói: “Đây chính là kết cục của tôi à?”

“Kết cục gì chứ? Sở Môn, rốt cuộc thì anh đã gặp phải chuyện gì trong căn phòng này? Tranh thủ thời gian thôi, đi cùng tôi nào! Những gì anh nhìn thấy trong gương đều là ảo tưởng cả, không phải sự thật đâu!” Có Sở Môn làm vết xe đổ, tôi không dám đứng trước gương quá lâu, cố gắng khuyên bảo gã rời khỏi vị trí này ngay lập tức.

“Cậu sai rồi! Giấc mơ đâu có cần giả dối làm gì! Giấc mơ chính là một hiện tượng tâm lý tự nhiên. Giấc mơ không hề nói dối, cũng không xuyên tạc và che giấu. Nó luôn cố gắng biểu đạt ý nghĩa của bản thân, nhưng ý nghĩa của nó lại không được ý thức của bản thân chúng ta nhận thức và thấu hiểu. Những gì mà tôi nhìn thấy bây giờ cũng chính là hình ảnh thực sự của chính mình, là một tiêu bản bị người lạ cắt xén! Mục tiêu mà tôi luôn luôn theo đuổi chính là sự bất tử của ý thức, nhưng quả thực tôi cũng không muốn cơ thể của mình bị đối xử như vậy. Tất cả mọi thứ đều bị sắp đặt hết rồi, không thể thay đổi được! Đây chính là kết cục của tôi!”

Sở Môn sa vào một loại ý niệm chấp nhất nào đó, nói năng lộn xộn, cứ cố chấp với hình ảnh trước mặt.

“Tất cả đã được sắp đặt từ trước ư? Chẳng lẽ cái gương này có thể chiếu ra bộ dáng của mình lúc sắp chết? Nó có thể soi ra tương lai của chúng ta à?” Theo bản năng, tôi ngẩng đầu lên, liếc mắt vào mặt gương. Nhưng chỉ với một động tác liếc mắt chóng vánh này, tôi lại chẳng thể dời mắt ra khỏi tấm gương được nữa. Trong gương, tôi đang mặc quần áo bệnh nhân; phong cách ăn mặc hay làn da cũng không có biến hóa quá nhiều, nhưng toàn bộ khuôn mặt của tôi lại bị một chiếc mặt nạ giấy trắng bệch che khuất tất cả!

Đó không phải lại tôi đang đeo chiếc mặt nạ giấy trên mặt, mà giống như chiếc mặt nạ giấy ấy thay thể hẳn toàn bộ da thịt trên gương mặt của tôi!

“Giám khảo phỏng vấn của Âm Gian Tú Tràng à? Không! Mấy tay giám khảo kia đều mặc cùng một bộ y phục mà.” Tôi nuốt ực một cái, chợt nhớ đến một người khác cũng đeo chiếc mặt nạ giấy tương tự, nhưng kết cục của kẻ đó lại vô cùng thê thảm. Vào cái lần cứu được cả Giang Thành trong lần livestream thứ 8, sau khi thông qua cược khảo hạch rồi trở về đường Vô Đăng, tôi từng gặp một kẻ điên khác trong một căn phòng nào đó ở bên dưới tầng hầm số 4. Chính kẻ đó đã đưa cho tôi một tờ giấy, trong đó có ghi lại lời nhắn của Hạ Trì. Tôi vẫn nhớ rõ như in về kết cục của kẻ đó. Kẻ ấy muốn liều mạng chạy ra khỏi căn phòng đang giam giữ bản thân; trên mặt gã cũng đeo một chiếc mặt nạ giấy. Ngay khi suýt nữa là đã thoát ra thành công, cuối cùng lại bị hàng tá cánh tay tóm trở về.

Đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa đoán ra được thân phận của kẻ đó. Giờ nghĩ lại, rất có thể đó cũng là một streamer khác của Âm Gian Tú Tràng.

“Chẳng lẽ có một ngày, mình cũng sẽ rơi vào kết cục giống với kẻ đó sao? Mình sẽ Bị nhốt trong một căn hầm tối tăm, bị xóa đi tất cả các dấu vết tồn tại.” Dường như có một âm thanh nào đó vang lên trong đầu tôi; từng luồng suy nghĩ bắt đầu tuôn ra một cách mất kiểm soát, tựa như một chiếc ô tô đang lao dốc vì mất phanh vậy, “Đây là kết cục cuối cùng của mình à? Tấm gương này có thể soi chiếu tương lai được ư? Mọi thứ đều đã được an bài từ trước; không thể thay đổi được tương lai, thay vào đó là chỉ có thể chấp nhận thôi à?”

Thân thể của tôi bỗng nhiên tiến về phía trước vài bước bằng một cách mất tự chủ. Linh hồn của tôi giống như bị ai đó khống chế vậy; một luồng sức mạnh vô hình đang ảnh hưởng đến đầu tóc và hành động của tôi, sai khiến tôi nhích gần lại với tấm gương kia. Mãi đến khi chóp mũi của tôi sắp chạm vào mặt gương, tôi mới đột ngột dừng bước. Nhìn bản thân trong gương, ánh mắt mê mang của tôi lúc này đột nhiên thay đổi hẳn trạng thái. Từng ánh sáng đỏ thẫm như máu tươi lóe lên từ đáy mắt, tôi đột ngột nâng cánh tay trái lên. Bàn tay trái được Công đức vây quanh đánh mạnh về phía tấm gương trước mặt!

“Mặc kệ mày là ai, cút ra khỏi ý thức của tao ngay lập tức! Mày lại dám văn vẻ về khái niệm số mệnh an bài ngay trước mặt một kẻ Soán Mệnh sư như tao ư? Thật buồn cười!”

************************

CẢM TẠ MINH CHỦ xuandung98 VÀ MINH CHỦ hieunh1989 ĐÃ TẶNG NGỌC PHIẾU CHO TẠI HẠ.

CẢM TẠ MINH CHỦ Arahan ĐÃ TẶNG MỘT PHẦN NGỌC PHIẾU HẬU HĨNH VÀO LÚC ĐẦU NGÀY...

ALL OF YOU MAKE MY DAY!!!! NGÀN LẦN CẢM TẠ! NGÀN LẦN CHÚC MỌI NGƯỜI CÓ ĐƯỢC MỘT NĂM MỚI ĐẦY MAY MẮN NHAAAAA!!!!!