TRUYỆN FULL

[Dịch] Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 509: Bàn tay

Cho đến bây giờ, tôi vẫn chỉ là một người ngoài cuộc trong giấc mơ này. Một khi tôi nhúng tay vào, vậy sẽ khiến tiến trình giấc mơ bị thay đổi, hoặc là sẽ bị những người trong trại trẻ mồ côi này phát hiện ra. Tất cả mọi thứ sẽ bắt đầu phát triển theo xu hướng không thể kiểm soát được.

Vì vậy, ngay cả khi cực kỳ khó chịu với những gì đang xảy ra trong căn phòng kia, tôi vẫn không thể can thiệp vào. Tôi thầm tự nhắc nhở bản thân nhiều, đây chỉ là một giấc mơ mà thôi. Mọi thứ mà tôi đang nhìn thấy lúc này, đều là sự thật đã từng xảy ra. Tôi không thể thay đổi được bất cứ một điều gì, chỉ có thể cố gắng để khôi phục lại chân tướng năm đó.

Cảnh tượng không thể chấp nhận được trong căn phòng kia kéo dài rất lâu. Từ cảm giác hưng phấn ban đầu, thầy Hồ từ từ cảm thấy nhàm chán dần: “Anh Vương, các người chỉ nhận nuôi mỗi 2 con bé này ở đây sao? Quá gầy, ngoại hình cũng không đẹp đẽ gì, còn hàng nào tốt hơn không?”

“Ôi trời, anh còn kén cá chọn canh ư? Có cho chơi là sướng lắm rồi, đây là Lối Vào Thiên Đường đấy.”

“Anh đừng có lừa tôi. Ăn mấy con nhỏ ngờ nghệch thế này, chán lắm!” Thầy Hồ vừa ôm eo cô gái trước mặt, vừa đưa một điếu thuốc cho người đàn ông bên cạnh: “Anh có hàng nào bị khuyết tật nhưng vẻ ngoài xinh đẹp hay không? Kiểu mà, bị quất thì biết là mình đang bị á!.”

“Hàng khuyết tật mà anh cũng muốn ăn à? Khẩu vị mặn vậy cha?” Gã Vương dập tắt điếu thuốc. So sánh với thầy Hồ, kẻ này nói chuyện khá thô tục, không phải loại người có ăn học đàng hoàng

“Anh đừng suy nghĩ lệch lạc như vậy; tôi cũng không cần mấy cô em bị què quặt hay cụt tay, cụt chân kia đâu.” Thầy Hồ nháy mắt ra hiệu: “Có cô em nào bị mù hay bị câm không? Thế thì lúc huấn luyện mấy em gái ấy sẽ vô cùng thú vị đấy!”

“Không có! Anh có thể tùy tiện chơi mấy con nhỏ thiểu năng, vì tụi nó không biết nói chuyện. Còn đám khuyết tật vật lý thì tuyệt đối không được. Ngộ nhỡ có người thưa lên, vậy tôi sẽ bị mất luôn chén cơm này đấy.” Gã Vương xua tay cự tuyệt, ngậm lấy một điếu thuốc khác, tiếp tục ôm lấy cô bé bị kém trí kia.

“Anh còn sợ bị mất việc à? Cứ tìm một con bé nào bị câm hoặc bị mù, thế là ổn rồi. Trong quá trình đó, chúng ta đừng nói chuyện, chơi xong là rút quân ngay, thì ai mà biết hung thủ là hai chúng ta?” Thầy Hồ nhặt bộ đồng phục học sinh trên mặt đất lên, giúp cô bé kia mặc vào. Người ngoài cơ bản là sẽ không thể nhận ra hai cô bé này vừa gặp phải chuyện gì; trí lực của hai cô bé này bị khiếm khuyết, thế nên sẽ không kể lại chuyện này cho người khác nghe.

“À, nghe anh nhắc thế, đúng là tôi chợt nhớ tới một con bé nọ.” gã Vương quệt miệng, giống như đang thưởng thức một món ngon thượng hảo hạng nào đó: “Mấy ngày trước, trong nhóm cô nhi do ông Trần dẫn về, có một con bé đúng kiểu hàng thượng hạng đấy! Làn da của nó rất mềm mại, trong khi vóc người không khác gì được tạc từ một khối ngọc trong suốt vậy.”

“Hàng thượng hạng? So với 2 con bé này thì thế nào?” Thầy Hồ dần hứng thú.

“Khỏi so sánh. Không cùng một đẳng cấp.”

“Nếu có chuyện tốt như vậy, anh lại nói cho tôi nghe à? Chẳng phải anh sẽ tự rình rập rồi húp một mình sao?” Thầy Hồ rất hiểu tính tình của gã Vương; hai người này đều không phải thứ gì tốt, đúng kiểu ngưu tầm ngưu - mã tầm mã.

Gã Vương liên tục xua tay: “Anh đừng nói lung tung. Con bé kia phỏng chừng cũng chỉ 6 - 7 tuổi. Đến đây nhiều ngày, tôi cũng chưa từng thấy con bé mở miệng nói chuyện nha, hẳn là bị câm rồi.”

“Ha ha, đúng lúc vậy? Mau dẫn tôi đi xem thử coi, có phải thật sự là món hàng ngon như anh nói hay không?” Thầy Hồ đẩy cô gái bị kém trí ra, sau đó kéo gã Vương ra khỏi phòng.

“Gấp cái gì? Chờ tôi dọn dẹp sơ nơi này đã, đừng để người khác phát hiện chuyện hôm nay.” Trong lúc hai người bên trong trì hoãn ít lâu, thằng bé lưng còng đang trốn ở cửa sổ lập tức mang theo quả bóng tròn trốn sang góc hành lang. Vì hoảng hốt, nó cũng không nhận ra là tôi đang nấp ở vị trí gần đó.

Thầy Hồ và gã Vương đi ra khỏi phòng, trực tiếp bước lên tầng 2. Giữa tầng 1 và tầng 2 có một cánh cửa sắt; cửa cũng không bị khóa lại, chỉ lắp tượng trưng như vậy mà thôi.

Chờ thầy Hồ và gã Vương đi lên tầng trên hơn 10 giây, thằng nhóc lưng còng mới ôm theo quả bóng, rón ra rón rén đi theo. Trong toàn bộ quá trình, nó không phát ra bất cứ một tiếng động nào cả.

Những biểu hiện này của thằng bé quả thật cũng đã phù hợp với nhận thức của tôi về nó. Một cậu bé có thể chơi trò trốn tìm một mình vào đêm khuya, chắc chắn không thể giống một đứa trẻ bình thường được.

Cửa sắt mở ra một khe hở. Thằng nhóc lưng còng vô cùng cẩn thận, sau khi xác định không nghe thấy tiếng bước chân của thầy Hồ và gã Vương mới dám đi tới.

“Đứa nhỏ này cũng không đơn giản.”

Nếu luận về hành vi bám đuôi và theo dõi, qua những lần từng nhận hợp đồng điều tra các vụ ngoại tình, tôi quả thực có thể tự xưng bản thân là chuyên gia trong lĩnh vực này. Khi đã theo dõi ai, chắc chắn sẽ không thể bị phát hiện.

Cách thằng nhóc kia vài mét, tôi cũng đi lên tầng 2. Nhưng còn chưa đi được bao xa, tôi đã nghe thấy giọng nói của gã Vương vọng ra từ một căn phòng cách nơi này chừng vài mét: “Nhìn thôi nhé, đừng có làm gì quá đáng!”

“Mẹ kiếp, anh Vương này! Vóc dáng của con bé này ngon vãi chưởng! Anh có chắc là nó bị câm không?”

Thanh âm đối thoại của hai người đó rất nhỏ, tôi cũng chỉ có thể nghe đại khái mà thôi. Bởi vì thằng nhóc lưng còng đang nấp ngay cửa, mà hành lang nơi đây lại trống trải hoàn toàn. Vì thế, tôi không thể tiến đến quá gần, sợ bị bại lộ bản thân.

“Thật sự chính là một em hot girl quyến rũ nha. Mới tí tuổi đầu mà đã xinh đẹp như vậy, sau này lớn lên chắc chắn sẽ trở thành một con hồ ly tinh.”

“Anh Hồ, nhỏ tiếng một chút! Nơi này là tầng 2, phòng bên cạnh còn có người ở. Chúng ta nên trở về thôi.”

“Không được! Không nhìn thấy thì thôi, nhưng giờ thấy rồi, tôi cảm thấy nhộn nhạo trong lòng lắm. Tôi là thầy giáo mà, giúp đứa nhỏ này kiểm tra thân thể một chút cũng được vậy. Có gì bất ổn đâu?”

“Nhưng anh phải kiềm chế một chút đấy, đừng sờ vào chỗ không nên sờ.”

“Sợ qq! Nó nhỏ xíu mà, biết quái gì đâu mà sợ? Ở địa phương này, đâu phải anh cũng không biết rõ đâu. Ai nấy đều là kẻ dơ bẩn hết. Nếu hôm nay tôi không ra tay, vậy hôm khác chắn chắn cũng bị thằng khác ăn sạch mà thôi.”

“Tôi nói này, anh tỉnh táo lại đi! Con bé này khác với hai con bé ở tầng 1. Đến khi viện trưởng về, chắc chắn sẽ hỏi thăm đến cùng đấy.”

“Hỏi thăm ? Con bé dám nói không? Nó biết tôi sẽ làm gì với nó à? Tôi là giáo viên, giúp nó kiểm tra cơ thể thôi mà, sợ cái gì mà sợ?”

Nói xong câu đó, tựa như thầy Hồ đã chuẩn bị ra tay. tôi không thể nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, chỉ có thể trông thấy thằng nhóc lưng còng đứng bên ngoài phòng. Phần lưng còng của nó chợt chậm rãi thẳng tắp hẳn; sau đó, nó đột nhiên giơ tay lên, dùng toàn lực nám quả bóng đập vào cửa sổ của căn phòng này.

Sức lực của nó vẫn còn nhỏ yếu, cửa kính cũng không bị vỡ. Nhưng với tiếng động thế này, lại có thể hù dọa hai gã đàn ông trong phòng phải giật thót cả tim.

Thầy Hồ cùng gã Vương vội vàng mở cửa ra kiểm tra. Bọn họ phản ứng rất nhanh, nên cậu bé lưng còng cũng không kịp chạy trốn.

“Trò tên gì? Đang làm gì ở đây? Trò không biết là không được tự ý ra vào khu vực Phục hồi Chức năng à?” Gã Vương vẫn nói chuyện lịch sự, trong khi thái độ của thầy Hồ kia thì hoàn toàn trái ngược.

“Là mày à?” Thầy Hồ vừa bị mất một miếng mồi ngon, còn bị hù giật thót cả tim, thế nên trong lòng vốn đã tức giận thằng nhóc lưng còng này, giờ lại càng tức giận hơn nữa: “Oắt con, mày giỏi đấy!”

Gã tự tay nhấc cổ áo của thằng nhóc lưng còng lên: “Anh Vương, đây là học sinh của lớp tôi. Nó nghịch ngợm quá. Hôm nay, tôi không giúp anh dọn dẹp khu Phục hồi Chức năng này được rồi.”

Vừa nghe thế, gã Vương lập tức hiểu ngay: “Anh có bận thì cứ đi xử lý công việc đi, để tôi làm nốt phần biệc còn lại. Nhớ kỹ dọn dẹp sạch sẽ, đừng để thừa lại bất cứ một mảnh rác nào.”

“Ừ.” Sau khi xoay người, Thầy Hồ lập tức trở mặt, trừng to hai mắt; bàn tay mọc ra từ phần má bắt đầu siết chặt lại.

Hai người đi xuống dưới lầu; tôi cũng vội vàng lẫn tránh, lén lút bám theo.

Thầy Hồ dùng một tay xách theo thằng nhóc lưng còng, tay còn lại cầm lấy quả bóng. Gã dạo quanh một vòng, cuối cùng tiến vào nhà bếp của trại trẻ mồ côi.

Thời điểm này không phải là giờ cơm tối, thế nên chẳng ai ở đó.

“Vì chút chuyện nhỏ này, hẳn là không đến mức giết người diệt khẩu nhỉ?” tôi trốn bên ngoài cửa, cố nghe lén cuộc trò chuyện giữa thầy Hồ và thằng nhóc lưng còng.

“Vừa rồi ở khu Phục hồi Chức năng, trò đã nhìn thấy gì?” Giọng điệu bắt đầu của thầy Hồ vẫn còn rất bình tĩnh, nhưng tôi có thể nghe thấy cơn thịnh nộ sắp sửa bộc phát của ông ta.

Thằng nhóc lưng còng cúi đầu, không dám trả lời. Sự kiên nhẫn của thầy Hồ cũng nhanh chóng bị xóa sạch. Gã lục lọi trong tủ gần quầy ăn, tìm kiếm thứ gì đó: “Thầy hỏi trò một lần nữa, thành thật nói cho thầy biết, trò đã nhìn thấy gì trong khu vực Phục hồi Chức năng?”

Thằng nhóc sợ đến nỗi chân tay run lẩy bẩy; so với một giáo viên nam cao 1m8, trông nó giống như một con mèo sắp chết đói vậy.

“Còn không nói à? Đi theo tao.” Thầy Hồ lấy một cái máy ép trái cây từ trong tủ ra, đặt nó trước mặt thằng nhóc rồi cắm dây điện vào.

Đây là loại máy ép trái cây đời cũ, bên trong là một lưỡi dao hình xoắn ốc.

Ngay trước mặt thằng nhóc lưng còng, thầy Hồ ném một vài củ cà rốt to bằng cánh tay của một đứa nhỏ vào chiếc máy ép. Sau đó, gã nhấn công tắc, để thằng nhóc tận mắt chứng kiến cảnh những củ cà rốt bị cắt nát!

“Thấy mấy củ cà rốt này không?” Thầy Hồ cũng không làm sạch mớ cặn trong máy, sau đó thực hiện môt hành vi mà tôi chưa bao giờ ngờ tới. Gã nắm lấy bàn tay của thằng nhóc, đè vào máy ép trái cây, nhăn nhó mặt mày: “Bây giờ nói tao nghe, mày đã nhìn thấy gì trong khu vực Phục hồi Chức năng?”

Máy đã được cắm điện, chỉ cần nhấn công tắc, cánh tay của thằng nhóc lưng còng phỏng chừng cũng giống như mấy củ cà rốt kia. Trái tim của tôi chợt quặn thắt lại.

“Mày là đứa nhỏ xấu xa nhất mà tao từng gặp, khắc chết cả nhà mình, giết chết chim cổ đỏ của viện trưởng, còn đá bể cửa kiếng của lớp học nữa, đúng không? Mày xấu xa như vậy, nếu tao nói tự bản thân mày ham chơi nên mới đưa tay vào máy ép trái cây... Có khi, mọi người đều tin tưởng tao đấy. Hiện tại, thầy cho mày một cơ hội cuối cùng, nói tao nghe xem, mày đã nhìn thấy gì trong khu vực Phục hồi Chức năng?” Thầy Hồ trông cứ như một con lệ quỷ chuyển sinh, vì dù sao đi nữa thì con người làm sao lại có thể độc ác đến mức độ này?

Phải mất một thời gian dài trước khi thằng nhóc lưng còng dám mở miệng.

“Tay...” Giọng nói của nó run rẩy: “Em nhìn thấy, bàn tay của thầy đưa vào trong bộ đồng phục của bọn họ.”