TRUYỆN FULL

[Dịch] Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 508: Ký ức màu xám

Thằng nhóc trở lại lớp học, còng thấp lưng xuống, cúi đầu; không ai có thể nhìn thấy đôi mắt thật xinh đẹp và đầy sự thuần khiết của nó.

Tôi đi xuống tầng 2, tiếp tục trốn đằng sau cánh cửa lớp học, cố gắng tìm một cơ hội để tiếp xúc với nhóc con kia.

Theo cách nhìn của tôi, giá trị quan mà ông Trần truyền đạt cho nó là một hệ tư tưởng hoàn toàn vặn vẹo. Đó là một sự khiêm tốn hèn mọn, cũng là thứ sẽ hủy diệt cậu bé dần dần.

Trong lớp học, một đám đầu to lắc lư đều tình cờ một cách cố ý nhìn về phía cậu bé lưng còng. Ánh mắt của bọn chúng tràn đầy ác ý và đùa cợt; những khuôn mặt biến dạng kia càng góp phần phóng đại biểu tình của bọn chúng hơn. Mà cũng vì thế, tôi đã có chút thấu hiểu lý do vì sao bọn trẻ này này lại xuất hiện trong giấc mơ với hình tượng thế này.

Tứ chi ngắn ngũn, chứng tỏ bọn nhỏ này không quá mạnh mẽ theo như ký ức của chủ nhân giấc mơ. Còn phần đầu biến dạng to tướng kia cũng đã nói lên một điều rằng, ký ức khắc sâu nhất trong lòng của chủ nhân giấc mơ chính là những khuôn mặt kia.

Các biểu tình chán ghét, xấu xí ấy đã phóng đại vô hạn trong lòng chủ nhân giấc mơ. Chẳng ai có thể phớt lờ được việc bị cười nhạo và chửi bới, mà đối với một đứa nhỏ lại càng nghiêm trọng hơn thế.

“Nếu mình là người giáo viên kia, có lẽ sẽ khuyến khích thằng nhóc này đánh nhau một trận với bọn chúng, cào xuống 2 - 3 miếng thịt gì đó, để bọn chúng cảm nhận được sự đau đớn. Có lẽ, tình hình cũng đã khác đi rồi.” Nghĩ đến đây, tôi đành lắc đầu. Với tính cách này của bản thân, phỏng chừng vĩnh viễn tôi cũng không thể trở thành một người thầy cao cả được.

“Ai cho phép trò ngồi xuống? Đi tới cuối lớp, đứng đó đến hết giờ cho thầy! Chờ xong buổi học này, thầy sẽ tính sổ với trò sau!” Gã giáo viên hung tợn nói. Viện trưởng đột nhiên tới thị sát, mà lớp học của gã lại không được trật tự cho lắm. Tất cả đều bị viện trưởng nhìn thấy,dĩ nhiên sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tác phong làm việc của gã.

Gã đến trại trẻ mồ côi này làm giáo viên tình nguyện, thật ra chỉ với lý do là sơn son thiếp vàng cho bản thân, củng cố thêm giá trị cho bộ hồ lý lịch của mình mà thôi.

Lớp học nhanh chóng kết thúc, gã giáo viên túm lấy quần áo của thằng nhóc, kéo nó ra khỏi tòa nhà giảng đườnmg: “Không ngờ mày lại to gan như thế, dám giết chết con chim mà viện trưởng nuôi. Trong tuần này, mày không được đi đâu sau giờ tan học cả, mà phải tham gia quét dọn vệ sinh cùng tổ trực nhật. Nghe rõ chưa?”

Thằng nhóc gật đầu ưng thuận, lúc này gã giáo viên mới rời đi.

Đến giờ tan học, bên ngoài đã tối đen. Ở nơi này, rất nhiều thứ hoàn toàn trái ngược với hiện thực; ví dụ như, bọn nhỏ sẽ đi học vào ban đêm, mà ban ngày lại chỉ là ăn, chơi và ngủ.

Tất nhiên, điều này cũng có thể liên quan đến cảm xúc cá nhân của chủ nhân giấc mơ này. Kỷ niệm về trường học và bạn cùng lớp đều là những thứ tối tăm, không một chút ánh sáng, thế nên thời điểm đi học trong giấc mơ mới mang một màu đen kịt như vậy.

Học sinh tụm năm, tụm ba rời khỏi tòa nhà giảng đường; cuối cùng, chỉ còn mỗi tổ trực nhật và thằng nhóc lưng còng ở lại. Trùng hợp thay, tổ trưởng tổ trực nhật hôm nay chính là thằng nhóc cao to tên Phúc Hân kia.

“Thầy tăng cường người hỗ trợ chúng ta nè, giờ không dùng thì phí. Đi thôi, làm trận bóng trước đã.”

“Đi thật à?”

“Thầy giáo đã nói rồi, muốn nó giúp đỡ chúng ta. Bởi vậy, cứ giao hết chuyện quét dọn vệ sinh cho nó là được. Tụi bây không đi, vậy tao đi trước à!”

“Vậy cùng đi thôi.”

Đợi đến khi gã giáo viên kia đi xa, tổ trực nhật lập tức ôm theo bóng, chạy ra khỏi lớp học. Bàn ghế nghiêng ngả, sách vở vứt lung tung; trong lớp chỉ còn lại một cậu bé lưng còng.

Nhìn tổ trực nhật chạy đi chơi, nó dựa lưng vào tường, cũng không hề nói gì cả. Tiếp theo, nó cầm lấy cây chổi, yên lặng quét dọn, sắp xếp bàn ghế trở về vị trí cũ. Bóng dáng nho nhỏ của nó giống như một con chuột đồng, mang theo cả người đầy bụi đất mà làm thay công việc của người khác.

Tôi vẫn một mực nhìn trộm từ ngoài cửa, suýt nữa dợm bước đi ra hết mấy lần. Chỉ là cuối cùng, phải vì đại cục mà cố gắng nhịn xuống: “Trước tiên, mình phải xác định lập trường của đứa nhỏ trước mặt. Tình huống đi vào giấc mơ lần này quá mức quỷ dị, không thể hành động thiếu suy nghĩ được.”

Cho đến bây giờ, tôi vẫn chưa thể hiểu được. Rõ ràng bản thân đã tiến vào giấc mơ của Diệp Băng, hà cớ gì nhân vật chính trong mơ lại là một cậu bé lưng còng lạ lẫm.

Thằng nhóc đó quét dọn rất nghiêm túc, cũng không phải là làm việc qua loa cho có. Nhưng mà, tựa như nó bị xui xẻo một cách bẩm sinh vậy. Vừa mới làm xong việc rồi chuẩn bị rời đi, chợt có một âm thanh vang vọng thật lớn ngay tại lớp học.

Đám trẻ em đang chơi bóng đá trên sân, không may sút bóng làm vỡ lớp kính thủy tinh của lớp học mất rồi.

“Chạy nhanh lên!”

“Phúc Minh, chạy lẹ lên!”

Đám nhóc bên ngoài giải tán ngay lập tức, trong khi cậu bé lưng còng vẫn đứng bên cửa sổ. Nó cũng không nhìn thấy ai sút bóng làm vỡ lớp kính này.

Lấy chổi và y hốt rác ra, thằng nhóc cũng không đi tìm giáo viên ngay, mà ưu tiên quét sạch đống kính vỡ trong lớp. Sau đó, nó ngơ ngẩn nhìn vào cánh cửa sổ vỡ nát trong suốt một thời gian rất lâu.

Cuối cùng, tôi cũng không biết thằng nhóc đã đưa ra quyết định gì, chỉ thấy nó ôm lấy trái bóng, khóa cửa lớp học rồi đi ra sân chơi bên ngoài.

“Nếu không triệt để chết đi trong im lặng, vậy chính là đang dần bộc phát trong sự im lặng đó. Rốt cục, nó muốn bắt đầu phản kích ư?” Tôi vẫn tưởng thằng nhỏ này vẫn còn giữ lấy một ít lòng phẫn nộ và điên cuồng trong thâm tâm; nhưng trên thực tế, sự tình lại phát triển khác hẳn với trí tưởng tượng của tôi.

Nó ôm quả bóng, thấy ai gần đó thì hỏi ngay là có thấy thầy giáo của mình đang ở đâu không?

Sau đó, nhờ một đứa trẻ mồ côi khác chỉ đường, nó biết thầy mình đã được gọi đến Trung tâm Phục hồi Chức năng cho trẻ em khuyết tật để hỗ trợ.

“Chẳng lẽ đứa nhỏ này định gánh tội thay cho lũ trẻ xấu xa kia à?” Thầm nảy sinh một cảm giác không ổn, tôi bám sát theo sau lưng thằng nhóc lưng còng kia.

Nơi ở của đám trẻ em khuyết tật về mặt trí tuệ và vật lý nằm tách biệt rất xa so với khu kiến trúc nhỏ dành làm nơi phục hồi chứ năng, khu vực giảng đường và sân chơi kia, nằm ở trạng thái bán khép kín. Lý do mà viện trưởng làm như vậy cũng là do lòng tốt, sợ những đứa trẻ khuyết tật kia bị bọn trẻ em khỏe mạnh bình thường bắt nạt.

Tòa nhà này có diện tích xây dựng lớn hơn tòa nhà giảng đường kia, tách biệt khỏi mấy khu vực khác của trại mồ côi. Trước cửa, còn có giáo viên trực ban chịu trách nhiệm trông coi.

“Thầy Hồ ơi, thầy có ở đây không?” Thằng nhóc lưng còng gõ cửa phòng trực ban, nhưng chờ cả buổi mà không có ai trả lời. Nó lại đi vòng đến bệ cửa sổ, cố sức bám vào bệ để nhìn vào bên trong. Giáo viên trực ban và thầy Hồ phụ trách lớp học của nó đều không có ở đây.

Thằng nhóc không suy nghĩ nhiều, ôm quả bóng bước thẳng vào khu Phục hồi Chức năng cho trẻ khuyết tật bán khép kín này.

“Thầy Hồ ơi?” Đa phần các phòng phục hồi chức năng đều được kéo kín rèm cửa lại, còn khóa cả cửa chính. Cậu bé lưng còng đi chầm chậm, tiến thẳng đến phòng học cuối cùng ở góc cầu thang. Rèm cửa nơi này không kéo lên hoàn toàn, đứng từ bên ngoài còn có thể loáng thoáng nghe được thanh âm của hai người đàn ông bên trong.

“Anh Vương, hai chúng ta làm như vậy, ngộ nhỡ bị người bên ngoài phát hiện thì sao?”

“Yên tâm! Trên tỉnh không cho phép chúng ta nhận nuôi trẻ sơ sinh bị bỏ rơi, vì điều kiện không đạt tiêu chuẩn sau thẩm định. Nhưng trùng hợp thay, hôm nay cả giáo viên và viên trưởng ở tầng 3 đều không có ở đây. Họ đã dẫn vài đứa trẻ đến viện phúc lợi xã hội rồi.”

“He he, vậy tôi yên tâm rồi.”

“Nhìn bộ dạng sợ sệt của anh kìa! Cứ chơi thoải mái! Chỉ cần đừng để bụng nó phình lên, vậy thì cần quái gì phải sợ.”

Thằng nhóc lưng còng đứng khá gần, dĩ nhiên có thể nghe rõ ràng. Nó bèn lén lút nằm sấp bên cửa sổ, chớp mắt nhìn vào bên trong phòng.

Vì thính giác cũng khá nhạy, thế nên khi câu nói “chỉ cần đừng để bụng nó phình lên, vậy thì cần quái gì phải sợ” truyền vào trong tai mình, tôi nhất thời cảm thấy khá tò mò, thế nên cũng lặng lẽ nhếch người tới, dùng Phán nhãn nhìn vào trong phòng.

Vừa nhìn, hình ảnh trước mắt quả đúng là một phát hiện mới khó lường.

Trong căn phòng tối tăm đơn sơ, hai gã giáo viên nam ăn mặc chỉnh tề ngồi trên ghế; trước mặt hai người bọn họ chính là hai cô gái với độ tuổi không tính là quá lớn đang đứng đấy.

Khuôn mặt của hai cô bé kia cũng không xinh lắm, mặc đồng phục thống nhất của trại trẻ mồ côi này, lưng áo còn in dòng chữ “Lối Vào Thiên Đường.”

“Anh Vương, cơ hội khó được; vậy tôi cũng không khách sáo với anh rồi.” Bàn tay mọc dư ra trên gương mặt của thầy Hồ vung vẫy một cách hưng phấn. Gã đứng lên, đi tới trước mặt một trong hai cô gái đó. Đôi tay của gã bắt đầu sờ soạng lung tung, dù vẫn còn bị ngăn cách bởi một bộ đồng phục; mà nét cười trên mặt gã càng lúc càng đậm dần. Ngược lại, biểu tình của cô gái kia vẫn rất kỳ quái. Cô bé vẫn cười một cách ngu ngơ, cũng không biết phản kháng, tựa như một con búp bê vải không có ý thức bản thân vậy.

“Bệnh nhân thiểu năng ư?” Trái tim tôi nhói đau một cái.

“Thật ngoan.” Bàn tay mọc sau đầu của thầy Hồ vỗ vào khuôn mặt của cô gái, trong khi những bàn tay khác của ông ta bắt đầu luồng lách vào bên trong bộ đồng phục học sinh, thậm chí đã chạm vào những vùng cấm trên cơ thể cô gái.

Tuy cô gái bị khuyết tật trí tuệ này không biết mình đang gặp phải chuyện gì, nhưng cơ thể vẫn phản ứng theo bản năng. Cô ta rên rỉ trong vô thức, trong khi gương mặt dần đỏ ửng, ngu ngơ, và khẽ cười một cách ngờ nghệch.

“Đồ súc vật!”

Ánh mắt của tôi lạnh lùng dần. Đến lúc này, tôi đột nhiên có cảm giác rằng, một tấm màn đen che kín cả bầu trời đang dần được kéo xuống trước mặt tôi.

Tôi dường như đã hiểu lý do vì sao trong giấc mơ này, thầy Hộ lại xuất hiện với một hình tượng kỳ lạ như vậy.

Trong phòng vào thời điểm này, thầy Hồ trong bộ quần áo chỉnh tề kia lại giống như một con con bạch tuộc. Động tác của gã rất nhanh, hận bản thân không thể mọc thêm mấy bàn tay nữa, để có thể cùng lúc lướt qua từng centimet trên làn da của cô bé này.

Tiếng thở dốc yếu ớt vang lên trong phòng; thầy Hồ rất hài lòng với biểu hiện của cô bé đó. Gã cười một cách ngông cuồng, cơ bản là không biết bộ mặt không bằng cầm thú của bản thân đã bị người khác nhìn thấy. Hơn nữa, cảnh tượng này đã để lại một vùng ký ức màu xác không thể xóa nhòa trong tận đáy lòng của thằng nhóc kia.

Tình huống trong phòng kia vẫn còn đang tiếp tục. Bộ đồng phục học sinh của cô bé ấy bị xé rách, đại biểu cho ý nghĩa đặc thù nào đó của dòng chữ “Lối Vào Thiên Đường” nay cũng đã bị giẫm đạp trên mặt đất, căn bản là không ai thèm ngó ngàng đến cả.

Mà cũng đúng thôi, thế giới này, làm gì có Thiên Đường?