“Còn gì nữa không?” Ngón tay của thầy Hồ vẫn lướt nhẹ qua lại xung quanh công tắc mở máy ép trái cây. Chỉ cần nhấn nút này xuống, cánh tay của thằng nhóc lưng còng sẽ giống như mấy củ cà rốt bị cắt nát kia vậy.
“Không có! Thật sự không có.” Thằng nhóc không dám phản kháng. Ngón tay mảnh khảnh của nó đã bị lưỡi dao cắt trầy, nhưng thầy Hồ chẳng quan tâm mảy may, còn cố sức nhét ngón tay của nó vào sâu bên trong.
“Đây là thầy đang giúp bạn học kiểm tra cơ thể, trò hiểu không?” Thanh âm của thầy Hồ dần trở nên bình thản; tựa hồ gã cũng đã tỉnh táo lại, “Đây là việc chỉ có người lớn mới có thể làm. Trò còn nhỏ, nên trò không hiểu. Đấy là thầy đang giúp đỡ những đứa bé kia.”
Thằng nhóc lưng còng sợ đến mức không dám nói chuyện, chỉ liên tục gật đầu. Dù sao thì nó cũng là một đứa trẻ, bị thầy Hồ dọa như vậy, cơ bản là không hề dám phản kháng. Lúc này, cho dù gã giáo viên đó có bảo nó quỳ xuống dập đầu, nó cũng sẽ không chút do dự làm.
Đứa nhỏ này còn chưa phân định rõ giữa quan niệm tôn nghiêm và sự tự ái. Dưới hành vi truyền bá tư tưởng sai trái của ông Trần, nó đã hoàn toàn phủ định đi sự tồn tại của bản thân.
“Chuyện thầy đến trung tâm Phục hồi Chức năng để hỗ trợ, trò không được nói cho bất luận một kẻ nào, nhất là viện trưởng.” Thầy Hồ buông tay ra, thằng nhóc lưng còng vội vàng rút cánh tay lại. Ngón tay của nó đã bị cắt thành nhiều vết thương; máu tươi và mảnh vụn cà rốt trộn lẫn với nhau, trông càng đỏ sẫm.
“Mày là một thằng cô nhi không ai muốn, trại trẻ mồ côi là ngôi nhà duy nhất của mày. Mày không có nơi nào để đi, còn tao là giáo viên nơi này. Tao là người thực thi quy tắc, thế nên tốt nhất là mày phải ngoan ngoãn nghe lời, không được rêu rao khắp nơi. Nếu tao nghe xung quanh đồn đại về việc này, oắt con, tao chắc chắn sẽ nghiền nát cánh tao mày, sau đó ép mày uống vô bụng!”
Bàn tay mọc sau đầu của thầy Hồ vươn dài ra, nắm lấy lỗ tai của cậu bé lưng còng, buộc nó phải nhìn vào chiếc máy ép trái cây đặt trên mặt đất, ép nó phải nhìn đống mảnh vụn cà rốt bên trong bị nghiền thành chất lỏng hoàn toàn.
“Dọn dẹp sạch sẽ nơi này đi, sau đó mới được trở về. Nhớ kỹ, phải quên hết mọi chuyện ngày hôm nay.” Thầy Hồ xoa đầu thằng nhóc lưng còng; động tác rất dịu dàng nhưng lời nói vô cùng lạnh lẽo.
Sau khi thầy Hồ rời khỏi hơn 10 phút, thằng nhóc lưng còng mới có phản ứng. Vết máu loan lổ đầy trên tay nó; tựa hồ cảm giác được một loại đau đớn chưa từng có, nó ngồi xổm xuống cạnh tủ, trông cứ như một chú cún con đi lạc bị người đời ghét bỏ, nức nở nghẹn ngào.
“Nó khóc ư?” Đứng bên ngoài cửa sổ, tôi nhìn thấy tất cả mọi chuyện. Đã một vài lần, tôi định bước ra, nhưng cuối cùng lại nhìn xuống.
Trong suốt giấc cả Giấc mơ Trung dung này, chẳng ai gọi đến tên của thằng nhóc đó cả. Có lẽ đây chính là nơi bi ai nhất của nó; không ai quan tâm đến nó, thậm chí cũng không ai nhớ đến tên của nó.
Sau khi dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ, thằng nhóc bước ra khỏi cửa. Tôi không biết nó đang suy nghĩ gì. Nó lau đi nước mắt, nhét bàn tay đầy máu vào túi áo bẩn thỉu rách nát của mình. Nó cố giữ cho nét mặt bản thân trông thật bình thường, không muốn để cho người khác nhìn thấy bàn tay mình đã bị cắt nát.
Trốn tránh qua vài đoạn đường, thằng nhóc đã quay lại nơi trú ngụ của bản thân. Căn phòng của nó nằm gần nhà vệ sinh chung trên tầng 2. Phòng rất nhỏ, bên trong khá bừa bộn; tổng cộng có 4 chiếc giường.
Trên chiếc giường nằm gần nhà vệ sinh nhất, có một con gấu nhồi bông đang nằm trên đó. Vừa tiến vào phòng ngủ, thằng nhóc lưng còng lập tức nằm lên giường. Nó lấy gối nằm đè lên đầu mình, ôm con gấu bông còn bẩn hơn cả bản thân rồi thỏ thẻ tâm sự nỗi khổ trong lòng. Tựa như, nó đang dùng phương thức này để trốn tránh mọi thứ trong hiện thực.
“Hóa ra, con gấu bông đó ở đây!” Gấu nhồi bông trong vòng tay của thằng nhóc lưng còng kia, tôi vô cùng quen thuộc. Đó là một con gấu bông mang đầy vết dao trên người, rách tung tóe, bông và sợi chỉ màu đỏ bện vào nhau, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra hình dạng của một con gấu bông.
Trên cầu thang vọng đến tiếng cười đùa của đứa nhỏ; hai anh em Phúc Minh, Phúc hân và một thằng nhóc khác trở về.
“Chẳng trách sao, bọn chúng có thể theo dõi thằng nhóc lưng còng lén đến văn phòng viện trưởng; hóa ra là ngủ chung một phòng.” Tôi chờ cho đến khi bọn trẻ bước vào phòng, sau đó mới lách mình rời khỏi gốc tối, lén lút bước đến nhìn lén ngoài cửa phòng.
Bốn đứa nhỏ trong phòng ngủ hiển nhiên chia làm hai phe. Phúc Minh, Phúc Hân và đứa trẻ còn lại cùng nhau đùa giỡn, ba cái đầu to tướng chiếm cứ một vùng không gian rất rộng trong phòng. Mà thằng nhóc lưng vừa nhìn thấy bạn cùng phòng trở về, thế là lập tức cố giữ nét mặt ổn định trở lại, không muốn để người khác biết nó vừa khóc.
“Mỗi ngày đều ôm thú bông, sao mày còn yếu đuối hơn bọn con gái vậy?”
“Mau ném con thú bông rách nát kia r ngoài đi! Hôi vỡi, bốc mùi khắp cả phòng rồi.”
Vừa vào cửa, thằng nhóc Phúc Hân đã bắt đầu càm ràm. Nếu là ngày thường, phỏng chừng thằng nhóc lưng còng cũng chẳng hề phản bác lấy một câu. Nhưng hôm nay thì khác; có lẽ vì bị kích thích quá nhiều, nó vô thức trả lời một câu: “Cái mùi kia là mùi từ nhà vệ sinh bay đến, không phải trên người nó.”
“A đù, thằng này gan nhỉ!” Phúc Hân và Phúc Minh bao vây xung quanh chiếc giường của thằng nhóc lưng còng. Hai đứa nhỏ này túm lấy con gấu bông trong ngực thằng nhóc kia, muốn cướp lấy nó: “Ném đi, lẹ lên! Cái đồ dơ bẩn! Mấy thứ đồ mà mày đem đến cũng y chang mày vậy, toàn là thứ bẩn thỉu cả!”
Cơ thể con gấu nhồi bông vốn dĩ đã đầy vết rách vì được dùng để chơi trò trốn tìm nhiều lần, mà chất độn bên trong cũng bao gồm rất nhiều thứ lặt vặt kỳ quái.
Cả đám cùng nhau xé con gấu; vết rách trên người nó bị kéo toạt ra. Bông gòn, gạo trắng còn vượng lại, và cả móng tay nữa, tất cả đều rơi rớt ra ngoài.
Thằng nhóc lưng còng sợ con gấu bông bị kéo rách hết cả cơ thể, thế nên đành phải buông tay ra, bất lực nhìn ba người bạn chung phòng của mình cướp lấy nó.
Bọn chúng ném con gấu bông mốc meo xuống đất, đá nó ra ngoài cửa.
“Thật ghê tởm.” Ba đứa trẻ vung vẫy cái đầu to tướng, xem gấu nhồi bông như một quả bóng để đá tới đá lui. Thằng nhóc lưng còng nhảy khỏi giường, nhào xuống đất, dùng thân thể mình để bảo vệ con gấu nhồi bông. Bộ dáng kia trông giống hệt như đang bảo vệ bạn thân của chính mình.
“Cút!” Ba đứa nhỏ hoàn toàn không có ý định dừng tay. Trong mắt bọn chúng, hành vi đá con gấu bông hay đánh đập thằng nhóc lưng còng thật ra thì cũng không khác biệt gì nhau lắm. Bọn chúng phát tiết như thế, chỉ là vì tự tìm thú vui cho bản thân.
Hành lang lại nhanh chóng vọng đến tiếng bước chân. Tôi vội vàng trốn vào nhà vệ sinh, dùng điện thoại di động để quan sát tình huống bên ngoài.
Một cô gái khoảng 6 - 7 tuổi đi cùng một nữ giáo viên đang tiến đến. Cô giáo kia có hình thể rất béo, trông như một ngọn núi thịt, nhưng nếu so sánh với thầy Hồ thì nhỏ hơn; ngoại hình cũng chỉ ở dạng phổ thông mà thôi.
Điều thực sự thu hút sự chú ý của tôi không phải là cô giáo đó, mà là cô bé đang đi cùng kia.
“Diệp Băng?” Một điểm khác biệt lóe lên trong ánh mắt tôi. Cô bé này là người có ngoại hình bình thường duy nhất mà tôi nhìn thấy trong Giấc mơ Trung dung này, ngoại trừ thằng nhóc lưng còng ra.
Quá xinh đẹp, làn da của con bé trắng nõn, không có một chút khuyết điểm nào, tựa như một khối ngọc được tạc từ tay của một nghệ nhân lành nghề.
“Nếu cô bé này thật sự là Diệp Băng thời thơ ấu, vậy mình dẫn con bé ra ngoài thì có tính là hoàn thành nhiệm vụ không?” Suy tư một lát, tôi nhanh chóng bỏ đi ý định này. Nếu đây là giấc mơ của Diệp Băng, đương nhiên là sẽ không có vấn đề gì nếu tôi làm thế. Nhưng hiện tại, tất cả manh mối đều mơ hồ chứng minh rằng, đây căn bản không phải là giấc mơ của Diệp Băng! Diệp Băng mà tôi đang nhìn thấy có lẽ chỉ là một đoạn ký ức của chủ nhân giấc mơ hiện tại mà thôi.
“Yên lặng theo dõi tình hình, sau đó mới hành động vậy.”
Người nữ giáo viên hình thể mập mạp kia quát lớn về phía Phúc Hân, Phúc Minh vài câu, sau đó kéo thằng nhóc lưng còng từ mặt đất lên. Từ ánh mắt của cô ta toát lên một vẻ chán ghét rõ rệt, nhưng lời nói lại uyển chuyển hơn rất nhiều: “Tại sao tay của trò chảy máu? Thật to gan mà... Ba trò bước đến đây cho cô...”
Thông qua đối thoại, tôi mới biết được nữ giáo viên mập mạp này là phó viện trưởng của trại trẻ mồ côi hiện tại, chủ yếu phụ trách về vấn đề sức khỏe của trẻ em trong viện.
Cô ấy cũng là một người phụ nữ rất mạnh mẽ, liên tục trách mắng ba người bạn cùng phòng của thằng nhóc lưng còng.
Mà cùng lúc đó, cô gái có lẽ là Diệp Băng đã nhặt con gấu nhồi bông lên, đưa cho thằng nhóc lưng còng.
“Cảm ơn nhé.” Giọng nói của cô bé rất trong trẻo, tựa như âm thanh của các khối băng trong suối nhẹ nhàng va chạm nhau sau mùa đông.
Thằng nhóc lưng còng luống cuống cả tay chân; đôi mắt xinh đẹp của nó chợt sinh ra một loại cảm xúc mà trước đây chưa từng có.
Diễn biến tiếp theo có chút khác biệt so với sự tưởng tượng của tôi. Bọn nhóc Phúc Minh thì bị mắng to một trận, còn phó viện trưởng lại dẫn thằng nhóc lưng còng và cô bé kia đi đến phòng y tế.
Sơ cấp cứu vết thương xong, phó viện trưởng bận việc nên rời đi. Trong hành lang, chỉ còn lại thằng nhóc lưng còng và cô bé có lẽ là Diệp Băng kia.
“Cậu vừa đến Lối Vào Thiên Đường à?”
“Ừm.”
“Mình dẫn cậu đi đến một chỗ này nhé, chơi vui lắm.” Đôi mắt của thằng nhóc lưng còng tỏa sáng. Nó ôm lấy người bạn duy nhất của mình trước đây - con gấu nhồi bông, rồi đưa tay về phía cô bé.
Tính cách của cô bé cũng cực kỳ quái gở. Mặc dù vẫn thầm cảm ơn thằng nhóc kia, nhưng thái độ tổng thể vẫn không thân thiện hơn được: “Đi đâu á?”
Cô bé cũng không nắm lấy tay thằng nhóc, mà thằng nhóc đang đưa tay giữa lưng chừng cũng không cảm thấy xấu hổ, chỉ gãi đầu rồi cười: “Cứ đi theo mình.”
Hai đứa trẻ băng ngang sân chơi, bước vào tòa nhà giảng đường rồi chạy thẳng lên tầng 3.
“Hai đứa này đi đâu vậy nhỉ?” Tôi bám sát theo phía sau, thầm cảm giác có lẽ đã đến thời khắc cực kỳ quan trọng trong giấc mơ này rồi.
Tại một góc phổ thông nhất trên tầng 3, có một cái thang ở đó; mà cái thang này, có thể đi thông trực tiếp lên mái nhà.
“Mau tới đây.” Thằng nhóc dẫn đầu leo lên cái thang ấy. Trong quá trình này, nó giữ cho lưng mình thẳng tắp, một hành vi mà có lẽ ngay cả bản thân nó cũng không nhận ra.
Đỉnh thang nối liền với một cánh cửa hàn sắt đơn giản, không bị khóa lại. Thằng nhóc dùng sức đẩy một cái, sau đó bò lên trên.
Cô bé đi theo phía sau; chờ hai người đó đi lên một lúc thật lâu, tôi mới bò theo.
Chui qua cửa sắt, tầm mắt trở nên cực kỳ rộng rãi. Từ nơi này, có thể nhìn xuống toàn bộ khu vực trại trẻ mồ côi này.
Lối Vào Thiên Đường được xây dựng ở vùng ngoại ô thành phố, cực kỳ hẻo lánh; xung quanh là một vùng đất hoang rộng lớn, chỉ có một con đường xi măng liên thông với thế giới bên ngoài. Chẳng có một hộ gia đình nào cư trú ở khu vực lân cận cả.
“Đây là một nơi cô lập với thế giới bên ngoài. Theo một ý nghĩa nào đó, nơi này quả thật có thể tính là ‘thiên đường’.”
Gió lạnh thổi vào má, tất cả đều rất chân thật. Nhìn vào bóng tối nồng đậm ở rìa giấc mơ, tôi cố tìm kiếm bóng dáng của hai đứa trẻ.
“Nơi này, chỉ có một mình mình biết.” Giọng nói của thằng nhóc lưng còng vang lên từ xa xa, đằng ấy là một căn nhà kho nhỏ.
Vốn dĩ, tòa nhà giảng đường không cao bằng khu Phục hồi Chức năng; nhưng nếu tính cả căn nhà kho kia, nơi này có thể được xem như địa điểm cao nhất của toàn bộ trại trẻ mồ côi này.
“Đưa tay cho mình, mình kéo cậu lên. Ở đây, có thể nhìn thấy một thứ rất đặc biệt.”
Thằng nhóc nằm sấp ở rìa nhà kho, đưa tay về phía cô bé kia. Cô bé lùi lại một bước, vẫn từ chối như cũ, nhưng cất tiếng với một vẻ tò mò: “Có thể nhìn thấy thứ gì á?”
Thằng nhóc lưng còng cũng không ép buộc con bé, chỉ khoa tay múa chân: “Nơi đó đặc biệt náo nhiệt, có rất nhiều người, còn có nhiều xe cộ. Nếu so sánh với trại trẻ mồ côi này, mình cảm thấy nơi đó mới là thiên đường chân chính. Nhân tiện, cậu có thể cho mình biết tên của cậu được không?”
Cô bé do dự trong thoáng chốc, một lát sau mới nói: “Mình tên là Diệp Băng; đây là tên do viện trưởng đặt. Còn cậu thì sao?”