Trước khi bị bể tiếng, hầu hết giọng nói của trẻ em đều rất dễ nghe, nhưng đôi khi cũng khá chói tai.
Sau khi thằng nhóc to con nói xong, tất cả mọi người trong lớp đều nhìn về phía cậu bé lưng còng.
Những cái đầu to tướng lắc lư, những khuôn mặt dị dạng, tất cả đều nhìn chằm chằm vào đứa trẻ đang ngồi cạnh góc tường kia.
“Chính là nó đã giết chết con chim cổ đó!” Thằng nhóc lùn Phúc Minh cũng đứng ra chỉ điểm; giọng nói của nó càng thêm sắc bén, nhưng mơ hồ có chút run rẩy bên trong.
Cơ thể vừa thẳng lưng lên của thằng nhóc lưng còng dần dần cong xuống trở lại; đôi mắt đẹp của nó tràn đầy hoảng loạn.
“Là trò à?” Gã giáo viên sầm mặt xuống, thét to về phía cậu bé: “Đứng lên cho thầy!”
Thân hình gầy gò của cậu bé lưng còng đã sắp rút lại thành một quả bóng nhỏ, giờ lại bị giáo viên làm cho giật mình như thế, cuối cùng đành đứng lên trong trạng thái run lẩy bẩy.
“Trò giết chết con chim cổ đỏ của viện trưởng à?” Thầy giáo bước xuống bục giảng; thân hình của gã cao đến 1,8m, đứng trước mặt cậu bé cứ như bức tường cao không thể vượt qua.
“Nói đi!” Giọng nói của gã giáo viên này rất lớn, vô cùng nghiêm khắc.
Đôi mắt đẹp của thằng nhóc lưng còng như bị phủ một lớp bụi mờ; nó siết chặt hai tay vào nhau, từ từ cúi đầu xuống.
“Tại sao nó không nói thật với thầy giáo?” Ở ngoài cửa, tôi chợt lo lắng cho cậu bé lưng còng. Vì đã lớn rồi, tôi khó mà có thể cảm nhận được tâm trạng của một đứa nhóc vào thời điểm này.
Trong lớp học, sự im lặng của thằng nhóc lưng còng khiến gã giáo viên càng thêm bực bội. Học sinh lớp mình nghịch ngợm, giết chết con chim do viện trưởng nuôi, chắc chắn sẽ để lại một hình tượng xấu trong lòng viện trưởng.
“Nói đi! Có phải trò đã giết chết chim cổ đỏ của viện trưởng hay không?”. Nghĩ đến đây, gã giáo viên càng tức giận: “Trò có biết không, chim cổ đỏ là một loại chim chỉ có ở nước ngoài, cực kỳ hiếm thấy trong nước. Trò đúng là... tức chết tôi rồi!!!”
Thằng bé lưng còng chỉ im lặng, trong khi hai đứa nhỏ xấu tính kia lại mừng thầm, kẻ xướng người họa họa mà nói tiếp: “Thưa thầy, mỗi khi khu giảng đường không có ai, nó sẽ lẻn vào phòng làm việc của viện trưởng đấy... Chúng em đã bắt gặp vài lần! Mấy bạn học chung khác cũng đã nhìn thấy đó thầy!”
“Đúng vậy, em cũng thấy.”
“ Chính xác! Nó chính là người đã giết con chim cổ đỏ!”
“Một sinh mạng nhỏ yếu đáng yêu như vậy, tại sao mày lại có thể ra tay được chứ? Tàn nhẫn quá đi!”
Một đám nhóc đong đưa những cái đầu to tướng và từng khuôn mặt vặn vẹo cơ hồ liên tục xoay quanh thằng nhóc lưng còng, chỉ trích không ngớt.
Đứa nhỏ trong góc tường lúc này vẫn không nói gì, chỉ cúi thấp đầu, khiến tôi không thể nhìn thấy mặt nó nữa.
“Trật tự coi nào! Các trò tiếp tục học nhé, nhớ giữ trật tự đấy. Còn trò, theo thầy ra ngoài một chút.” Ông Trần nói xong, phòng học lập tức trở nên yên tĩnh.
Ông ta vẫy tay với cậu bé lưng còng, sau đó bước ra khỏi lớp.
Khi thấy ông Trần chuẩn bị bước ra, tôi cũng nhanh chóng lùi lại, nấp vào một góc. Nhưng điều khiến tôi không ngờ chính là, ông Trần lại nắm tay thằng nhóc lưng còng bước về phía tôi.
“Phát hiện ra mình rồi à? Tại sao lại như thế?”
Thế là, tôi nhanh chóng trốn lên tầng hai, nép vào góc khuất, cố gắng nhìn lén ông Trần và cậu bé lưng còng đang đứng ở tầng 1. Vị trí này cách các phòng học khá xa, không ai có thể nghe được cuộc trò chuyện của họ.
“Trò giết con chim cổ đỏ đấy à?” Hình tượng của ông Trần trong giấc mơ không có ngũ quan, khuôn mặt phẳng lì, trông rất đáng sợ.
Cậu bé lưng còng cúi đầu, không nói tiếng nào. Nó tỏ ra rất ngoan ngoãn, giống như một đứa bé vừa phạm phải sai lầm.
Hai người giằng co nhau trong vài giây, rốt cuộc vẫn là ông Trần phá vỡ sự yên lặng này: “Thầy biết, trò không phải là người giết chú chim cổ đỏ đó. Thầy cũng biết, trò thường xuyên chạy đến phòng làm việc của thầy, mở lồng thả chim ra ngoài. Trò với nó làm bạn với nhau, vậy làm sao có thể cấu xé lông chim của nó, đập nó chết tươi như vậy được? Nếu đã không phải trò làm, tại sao trò không dõng dạc nói ra? Nói cho mọi người biết sự thật đi chứ!”
Theo lời nói này thì ông Trần cũng không tin cậu bé lưng còng là hung thủ giết con chim kia. Đang trốn ở tầng 2, tôi cũng bất ngờ với diễn biến thế này: “Ông ta thật sự là người tốt như thế à? Nghe giọng điệu đó, đây đúng là một người chính trực nhỉ?”
Nghe ông Trần hỏi thế, cậu bé lưng còng vẫn luôn cúi đầu, lúc này lại chậm rãi ngẩng mặt lên; đôi mắt trong veo của nó tựa như một chiếc hồ băng giá, chưa từng bị vấy bẩn.
Nó mở miệng, như thể đang nghĩ đến điều gì đó, nhưng rốt cuộc cũng không nói một lời.
“Ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt thầy. Nói cho thầy biết tại sao trò phải gánh chịu những oan ức đáng nhẽ không thuộc về bản thân?” Ông Trần đặt đôi bàn tay rắn chắc của mình lên bờ vai thằng bé. Ông ta có thân hình cao lớn, lại nhìn từ trên cao xuống, trông chẳng khác gì một vị thần linh.
Đang trốn trên lầu, tôi chợt bĩu môi nhẹ khi nghe câu vừa rồi. Ông ta chẳng có gương mặt, làm gì có đôi mắt nào? Toàn bộ chỉ là một lớp da phẳng lì mà thôi.
Cậu bé vẫn không ngẩng đầu lên, cũng không rõ là vì sợ hãi hay vì lý do nào khác.
“Tại sao đứa nhỏ này lại nhút nhát đến thế? Để bị ức hiếp, mà chẳng than vãn một câu nào à? Nó đã chịu oan ức, giờ gặp viện trưởng rồi nhưng tại sao không tự tìm lấy công lý cho chính mình? Tính cách như vầy, thật sự khó chịu quá.” Hèn mọn thái quá, vậy sẽ không còn được gọi là hèn mọn nữa. Khi đó, người ta sẽ bảo đây là tính ti tiện. Mà trên thế giới này, sẽ chẳng ai tôn trọng những kẻ ti tiện một cách chân thành.
Trong các buổi livestream, tôi đã tiếp xúc với một số kẻ mất trí cực đoan, chẳng hạn như Thần sát Nguyên Thần, kẻ đã dám nguyền rủa cả một ngôi trường vì nóng giận, kéo theo hàng nghìn người chôn xác theo mình; hoặc Lộc Hưng, vì để tự nghịch thiên sửa mệnh cho chính bản thân mà thậm chí dám phá vỡ đập lớn Cản Giang, khiến hàng triệu người phải chịu hậu quả thiên tai nghiêm trọng.
Chính vì tiếp xúc với những kẻ mất trí liều lĩnh như vậy từ lâu, dần dần, suy nghĩ của tôi bắt đầu có khuynh hướng cực đoan hơn.
Phải biết ăn miếng trả miếng chứ! Cứ cúi đầu chịu đựng khi bị ức hiếp như thế, vậy chỉ khiến đầu của người đó càng ngày càng thấp dần, mãi cho đến lúc không còn khả năng ngẩng đầu lên được nữa.
Tôi rất tò mò về cách phát triển tính cách của cậu bé này. Mặc dù đã trải qua Giấc mơ Nhạt nhẽo, nhưng tôi vẫn hiểu rất ít về cuộc sống thời thơ ấu của nó.
Nhưng những gì diễn ra tiếp theo lại khiến tôi choáng váng cả người. Rốt cuộc, tôi lại có thêm một nhận thức mới về cậu bé lưng còng và ông Trần.
“Thực ra, trò làm rất tốt.” Giọng nói của ông Trần chợt thay đổi khác với thái độ nghiêm túc vừa rồi, nghe có vẻ rất hài lòng, còn khen ngợi nữa: “Chim cổ đỏ đã chết rồi. Nếu vì một con chim đã chết mà làm ảnh hưởng đến bạn cùng lớp, đây mới là sai lầm. Trò làm tốt lắm.”
“Cái gì???” Tôi không thể tin vào tai mình; vì một con chim nhỏ đã chết mà làm ảnh hưởng đến bạn cùng lớp, đây mới là sai lầm ư? Đây chính là cách mà ông Trần giáo dục thằng nhóc lưng còng mỗi ngày à? Việc không dám nói ra hung thủ thực sự và chịu những nỗi oan khuất không nên thuộc về mình, mới là cách làm đúng đắn sao? Công bằng ở đâu? Chính trực ở đâu? Ý thức công lý cơ bản nhất trong trái tim của một người đâu mất rồi?
“Trở về lớp đi, và trò cứ quên chuyện này luôn nhé! Khi sinh ra, ai cũng đều thuần khiết hoàn mỹ; bản tính bẩm sinh của con người chính là sự tốt đẹp. Một ngày nào đó, bọn nhóc kia sẽ nhận ra những nổi oan ức và khổ sở mà trò đang gánh vác. Bọn họ sẽ hiểu trò, chấp nhận trò, rồi trò sẽ trở thành một người được tất cả mọi người khác yêu thích. Tất cả mọi người sẽ sẵn lòng làm bạn với trò mà thôi.” Ông Trần, một người không mặt, vuốt nhẹ mái tóc của thằng nhóc lưng còng, như thể đang vuốt ve lông tơ của một chú chim non vậy: “Cũng như con chim cổ đỏ mà trò thích vậy. Nó mang màu lông xám xịt, chẳng được ai chú ý, nhưng rồi sẽ có một ngày nó giương cánh bay lên không trung.”
“Nhưng chim cổ đỏ chết rồi.” Suốt cả buổi, đây là lần đầu tiên thằng nhóc lưng còng lên tiếng. Giọng nó nhát gan và ngập ngừng, chất âm trung tính. Nếu chỉ nghe giọng nói mà thôi, ắt hẳn khó mà phân biệt được là nam hay nữ.
“Đã đến lúc trò phải trở về rồi.” Ông Trần có vẻ không hài lòng với phản ứng của cậu bé lưng còng. Theo quan niệm của ông ta, thằng nhóc nên nghe lời ông một cách vô điều kiện, không nên phản bác như thế.
Ông Trần Lão bước dọc theo hành lang, rời khỏi nơi đây. Thằng nhóc lưng còng đứng dựa vào vách tường; dường như vì bị ông Trần vuốt đầu ban nãy, nó lại cúi đầu càng lúc càng thấp hơn.
“Trước khi bị gửi vào trại trẻ mồ côi, hẳn là nó nó từng gánh chịu một sự kích thích nào đó, khiến tính cách bị định hình là yếu đuối và hướng nội. Sau khi vào trại trẻ mồ côi, phương pháp giáo dục của ông Trần lại có chút lệch lạc, thậm chí còn khuyến khích kiểu yếu đuối triền miên này, từ đó dẫn đến việc thằng nhóc lưng còng càng lúc càng tự chối bỏ bản thân.” Từ góc tường, tôi nhìn thằng bé ấy bằng một ánh mắt cực kỳ phức tạp: “Rốt cuộc, mình đã hiểu vì sao tầng thế giới Giấc mơ Trung dung lại đặc biệt chọn quãng thời gian sống của thằng bé có liên quan đến con chim cổ đỏ kia để bắt đầu rồi.”
Trong truyền thuyết, màu lông toàn thân ban đầu của chim cổ đỏ là màu xám nhạt. Khi Chúa Giê-su bị đóng đinh trên thập tự giá, nó đã bay đến cạnh tai Chúa Giê-su, ca hát để xoa dịu nỗi đau cho ngài. Máu của chúa Giê-su đã nhuốm vào cơ thể nó; kể từ đây, nhúm lông ngay ngực của nó mới mang màu đỏ tươi.
Tại thế giới hiện thực, loài chim này tượng trưng cho sự cứu rỗi. Mà trong giấc mơ của cậu bé lưng còng, con chim cổ đỏ này đã chết.
Đa phần, bi kịch chân chính của một đời người không phải là kẻ đó sẽ chết như thế nào, mà chính là người đó đã phải sống một cuộc sống như thế nào!!!
Và đối với cậu bé lưng còng mà đến nay tôi vẫn chưa biết tên ở trước mặt kia, bi kịch của nó chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.