Máu tươi từ chiếc mỏ màu vàng của con chim chảy ra; từng giọt từng giọt rơi xuống phần lông màu đỏ tươi trên ngực con chim, khiến những chiếc lông vũ vốn đã sáng tỏ nay lại càng chói mắt hơn.
Thằng nhóc cao to lắc nhẹ tay, nhìn con chim trên mặt đất. Nó cũng đã nhận ra bản thân vừa phạm phải sai lầm nghiêm trọng. Đáng nhẽ, con chim này chính là do viện trưởng nuôi dưỡng, nhưng giờ lại bị nó tình cờ giết chết.
“Phúc Minh, đi thôi.” Nó kéo thằng nhóc thấp lùn chạy ra ngoài, trước khi đi còn không quên đe dọa thằng nhóc lưng còng một câu: “Nếu mày dám nói cho viện trưởng biết vụ này, mày coi chừng tao đấy!”
Thằng nhóc cao to lớn tuổi hơn đa phần các đứa nhóc khác, nên giọng nói có chút thô bạo. Cái đầu bự chảng của nó lắc qua lắc lại, kết hợp với biểu cảm trên mặt, trông vô cùng ghê tởm.
Hai đứa trẻ, một cao một lùn, bỏ đi. Thằng nhóc lưng còng bước đến cạnh con chim, ngồi xổm xuống, nhìn con chim cổ đỏ vừa bị đập rơi đang nằm trên mặt đất.
Bộ lông vũ màu xám bị nhuộm thành màu đỏ sẫm do chính máu của nó; thân hình nhỏ nhắn xinh xắn của chú chim bị biến dạng bởi cú siết tay của thằng nhóc cao to vừa rồi. Chiếc đầu nhỏ buông thõng một nửa ngay cổ, vòng lông tơ quanh đó đã bị bong tróc ra khá nhiều.
Cuộc sống thật mong manh; chỉ cần một lần siết tay, một cú ném mạnh, cái chết sẽ ập đến như đã hẹn.
Cậu bé lưng còng vươn tay, nắm lấy đôi cánh của con chim cổ đỏ rồi từ từ xòe ra. Từ đầu đến cuối, nó không nói một lời, chỉ yên lặng đặt xác con chim lại vào lồng, cuối cùng đóng cửa lồng lại.
Tôi chợt thấy lòng mình có chút khó chịu, chẳng biết có phải do sự thương cảm bộc lộ khi thấy sinh mạng trôi đi hay không? Hay là do cậu bé lưng còng đã đặt xác con chim cổ đỏ kia về lại trong lòng? Tôi cũng không thể hiểu rõ cảm giác này thế nào nữa.
Đặt lồng chim lại chỗ cũ, cậu bé lưng còng dùng quần áo của mình lau sạch vết giày trên ghế rồi đi về phía cửa.
Cậu bé rời phòng việc trưởng. Mặc dù rất tò mò về văn phòng này, vì nếu tìm tòi kỹ lưỡng thì rất có thể sẽ tìm được một số thông tin về ông Trần, nhưng tôi tạm thời kiềm chế sự tò mò của bản thân vì sợ để mất dấu cậu bé lưng còng. Do đó, tôi bám sát theo nó sau khi rời khỏi văn phòng của viện trưởng.
Nhìn từ bên trong khu nhà giảng đường, không gian bên ngoài đã là một vùng đen đặc. Không có đồng hồ trong tòa nhà này, toàn bộ trại trẻ mồ côi được bị một bầu không khí nặng nề bao phủ.
Sau khi ra khỏi văn phòng làm việc của viện trưởng, cậu bé lưng còng đi thẳng xuống tầng một, bước nhanh vào phòng học đầu tiên ở ngay một chỗ cua quẹo trên hành lang.
Tôi không dám bước vào theo, đành phải núp ở phía sau cửa để nhìn trộm.
Tôi đã từng đến lớp học này vào lúc chạng vạng, lúc đó chỉ cảm thấy nơi đây rất tàn tạ mà thôi, không có cảm giác gì khác cả.
Giờ trông lại vào ban đêm, cảnh tượng trong lớp học trở nên có gì đó hơi đáng sợ.
Trong phòng ngồi đầy người; trên mỗi chiếc ghế, đều có một đứa bé dị dạng với tứ chi teo tóp và cái đầu khổng lồ ngồi ở đó.
“Tất cả những đứa trẻ này đều bị biến đổi vào ban đêm ư?” Tôi thầm kinh ngạc; và khi liếc nhìn lên bục giảng, tôi lại thấy một “con quái vật” khác loài.
Đây là một người trưởng thành, hẳn là giáo viên của trại trẻ mồ côi này. Dáng vẻ của gã khác với những đứa trẻ đầu to còn lại, nhưng cũng rất kỳ quái.
Kẻ này cao khoảng 1.8m, tỷ lệ các cơ quan trên cơ thể cũng rất bình thường. Chỉ là, gã có thêm một bàn tay ở trên bụng, đỉnh đầu và phần gò má bên trái!
“Đây là hình tượng gì? Năm cánh tay lận à?” Chỉ riêng hình người và cánh tay thì không có gì đáng sợ cả, nhưng khi những thứ này kết hợp lại thì trông cực kỳ ghê rợn.
“Các nhân vật trong giấc mơ hoàn toàn không phải do hư cấu, và hầu hết đều mang một ý nghĩa tượng trưng nhất định. Nếu đây là giấc mơ của cậu bé bị lưng còng, vậy tại sao thầy cô và bạn học trong mắt nó lại trông như thế này vào ban đêm?”
“Bây giờ, bắt đầu lên lớp.” Tên giáo viên nam gõ lên chiếc bảng đen cũ nát. Gã viết vài dòng trên đó, sau khi giao một số bài tập, bèn bước đến ngồi xuống một chiếc ghế dựa khá thoải mái. Gã không hề giảng bài, nhưng lại đảo mắt cả vòng quanh lớp học.
Trẻ em trong lớp có các độ tuổi khác nhau. Lớp học này hẳn là dành cho trẻ mầm non và trẻ mồ côi ở các lớp dưới. Bọn nhỏ đang giở sách giáo khoa trên bàn ra; chỉ có một số rất nhỏ các học sinh là biết đọc chữ. Đa phần, chỉ là ra vẻ ta đây biết chữ mà thôi. Tiếp theo sau đó, mấy đứa nhóc này bắt đầu tự làm việc riêng, chơi đùa, miễn là không quá ồn thì gã giáo viên nam trên bục kia sẽ không la rầy chi cả.
“Làm sao có thể đảm bảo chất lượng giảng dạy trong một môi trường tồi tàn và một giáo viên vô trách nhiệm như thế kia?” Tôi tập trung nhìn chằm chằm vào cậu bé lưng còng. Nó đang ngồi dựa sát vào tường, yên lặng dán chặt mắt vào cuốn sách trên bàn, tựa như đang ngẩn người vậy.
“Lên lớp vào buổi tối thế này ư? Ngôi trường này kỳ quái quá.” Tôi không cân nhân sâu hơn nữa, chỉ lặng lẽ quan sát. Đột nhiên, có tiếng bước chân liên tục ở bên kia hành lang. Nghe thế, tôi lắc mình, trốn ra hàng hiên, dùng camera của điện thoại di động để tiếp tục quan sát tình hình bên trong.
“Trông người đang đến có vẻ quen quen nhỉ?” Chủ nhân của tiếng bước chân kia mặc một bộ âu phục màu sáng bảo thủ, khá giản dị, một tay cầm một quyển sách, tay còn lại cầm theo một cái lồng chim.
“Đây không phải là cái lồng chim trong phòng làm việc của viện trưởng sao? Chẳng lẽ ông ta chính là người viện trưởng kia? Cũng chính là ông Trần cách đây 20 năm?” Tôi sốt ruột di chuyển camera; nhưng khi quay đến khuôn mặt của người này, tôi dường như rơi vào trạng thái chết lặng ngay lập tức.
Kẻ này có thân hình cân đối, phù hợp với tỷ lệ của người bình thường, cũng không mọc dư thừa ra cái gì. Nhưng khi nhìn vào màn hình điện thoại di động, tôi vẫn cảm thấy vô cùng khủng khiếp.
Người đàn ông này, không có khuôn mặt.
Cũng không phải là các đường nét trên khuôn mặt bị mờ đi, mà đúng thật là không có khuôn mặt. Nơi đáng lý là gương mặt, nay lại trống rỗng, chẳng có mắt, mũi, miệng gì cả.
“Người Không Mặt ư? Nhưng khí chất và dáng người của kẻ này lại rất giống với ông Trần. Tại sao ông ta lại xuất hiện trong giấc mơ với hình tượng thế này?” Hình ảnh của mỗi một người trong giấc mơ đều được tạo hình theo trí nhớ của chủ nhân giấc mơ. Thế nên đối với chủ nhân của giấc mơ này, ông Trần của 20 năm trước đây chính là có hình tượng như vậy.
“Không có khuôn mặt là do trí nhớ của nó bị mơ hồ đi? Hay là do tiềm thức của nó không muốn nhớ lại khuôn mặt đó, thế nên mới kích hoạt cơ chế tự bảo vệ như vậy?” Nếu có Sở Môn ở đây thì tốt rồi. Đáng tiếc, gã ấy đã bước vào giấc mơ trước mình một bước: “Hi vọng anh ta không gặp biến cố nào. Độ khó của giấc mơ này cao một cách biến thái ấy chứ!”
Người đàn ông không mặt kia mang theo lồng chim bước vào phòng học. Bên trong phòng lập tức ồn ào cả lên; bàn ghế bị xê dịch; đám học sinh nghịch ngợm đều trở về chỗ ngồi của mình, tùy tiện lấy ra một quyển sách, giả vờ là đang nghiêm túc học hành.
Gã giáo viên lười biếng kia cũng nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế, cúi đầu chào: “Ngài viện trưởng, sao ngài lại tới đây?”
“Một chuyện cỏn con thôi, làm phiền cả lớp khoảng 2 – 3 phút nhé.”
Người không mặt này chắc chắn chính là ông Trần.
Tôi lặng lẽ bước ra khỏi góc cua, quay trở lại vị trí ban đầu để nhìn trộm: “Không có miệng mà ông ta cũng phát ra tiếng được à?”
Mỗi lần nói chuyện, làn da trên mặt ông Trần run rẩy như sóng nước, vừa quỷ dị, vừa ghê rợn.
“Mời ngài.” Gã giáo viên bước sang một bên; ông Trần đứng giữa bục giảng, nhẹ nhàng đặt lồng chim trong tay lên bục.
“Các trò, mọi người nhìn thấy cái gì trong chiếc lồng chim này?” Giọng nói của ông Trần không hề biểu lộ bất cứ cảm xúc đặc biệt gì, cũng không phải tức giận, cũng không giống như muốn trừng phạt ai.
“Một con chim sẻ.”
“Một con chim nhỏ màu xám.”
“Xác một con chim.”
...
Câu trả lời của bọn trẻ rất đa dạng. Ông Trần chậm rãi xoay đầu lại; gương mặt trống rỗng của ông ta cuối cùng quay sang cậu b1 lưng còng đang ngồi nơi góc tường.
Cậu bé kia vớ lấy quyển sách, thấy thầy mình ra dấu thì mới dám trả lời: “Máu và lông chim.”
“Máu và lông chim?” Ông Trần tỏ vẻ hài lòng với câu trả lời của cậu bé lưng còng: “Máu đông lại, tượng trưng cho chết chóc và tuyệt vọng; còn lông chim tung bay tượng trưng cho sự tự do. Nhóc con, đáp án của trò rất thú vị. Bất quá, đây không phải là chuyện mà thầy muốn nói đến trong ngày hôm nay. Có ai đó trong các trò đã phạm lỗi. Thầy hy vọng người đó có thể chủ động nhận sai.”
Gã giáo viên cạnh bên rất tinh ý, nhanh chóng hiểu ra: “Ai đã giết con chim cổ đỏ do viện trưởng nuôi? Đứng dậy nhanh lên! Chủ động nhận sai bây giờ, chắc chắn ngài viện trưởng sẽ tha thứ cho các trò. Bằng không, nếu sau này mà thầy điều tra ra, vậy sẽ phạt kẻ đó ra sân thể dục...”
Ông Trần lập tức xen lời: “Đừng hù dọa bọn nhỏ! Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi.”
Phòng học im lặng hơn 10 giây; đột nhiên, thằng nhóc cao to ngồi cuối lớp chợt đứng lên.
Thấy tên hung thủ giết chim cổ đỏ vừa đứng lên, cậu nhóc lưng còng cũng mở to đôi mắt đẹp, ngẩng đầu, từ từ ngồi thẳng lưng hơn.
“Phúc Hân, trò giết chết con chim của viện trưởng à?”
Giọng điệu của gã giáo viên rất nghiêm nghị, trong khi giọng nói của cậu bé cao lớn kia lại run rẩy nhè nhẹ. Cái đầu to lớn của nó cũng đang đong đưa tuyệt vọng; nó dứt khoát chỉ tay về phía cậu bé lưng còng.
“Là nó! Nó giết chết con chim của viện trưởng. Cả em và Phúc Minh đều nhìn thấy! Nó xé rách đôi cánh của con chim nhỏ, dùng ngón tay đè lấy cổ chim, cuối cùng ném con chim xuống đất!”