Đồng tử đột nhiên co lại, tôi lùi về sau một bước. Vừa rồi, nếu tôi mở cánh cửa đó ra, cậu bé ẩn nấp sau lưng sẽ lao thẳng vào, thay vì bị mắc kẹt trong khe cửa với hình hài là một cái xác chết khô như hiện tại.
Trần Cửu Ca ra hiệu với tôi, ý bảo không nên trêu chọc nó. Thế lài, tôi bèn vòng qua một hướng khác, vội vàng đi theo gã.
“Thứ đó thật đáng sợ.” Sở Môn vẫn đi ở phía sau, thọt hai tay vào túi áo blouse trắng. Ánh mắt của gã phiêu hốt bất định; lúc đi ngang qua cánh cửa phòng trộm, gã chợt tăng tốc độ, tựa như đang sợ hãi một thứ gì đó.
Tôi thầm nhận ra hành vi khác thường của gã, để rồi tự hỏi: “Bóng người màu đen đó có đáng sợ như vậy à? Trông hình thể thì nó chỉ là một đứa bé thôi mà, có nguy hiểm gì quá đáng đâu?”
“Đi nhanh lên.” Dường như Trần Cửu Ca và Sở Môn rất sợ bọn xác chết bị thiêu cháy này; phản ứng đầu tiên của bọn họ đều nhất trí đến kỳ lạ, chính là tránh ra thật xa.
Tôi cũng không muốn phát sinh thêm chuyện, thế là theo sát phía sau, tiến vào khu vực sâu hơn. Trần Cửu Ca đi trước, Diệp Băng theo sau, Sở Môn đi ở vị trí cuối cùng, còn tôi đứng ở đằng giữa. Theo lý thuyết, đội hình như vậy rõ ràng là có lợi cho tôi nhất, vì có thể dễ dàng khống chế tình hình cả trước lẫn sau. Thế nhưng mà, đi một hồi thì tôi chợt nhận ra có gì đó không thích hợp.
Trần Cửu Ca và Diệp Băng ở phía trước tựa hồ đang liên tục tăng tốc bước chân, có mấy lần còn thoát ly khỏi tầm mắt của tôi nữa. Bất quá, cứ xuyên qua tầm vài cánh cửa là tôi lại có thể nhìn thấy bọn họ. Vì đây chỉ là nghi hoặc, nên tôi cũng không vì một chút chuyện nhỏ này mà cãi nhau với gã. Dù sao đi nữa, tôi còn cần gã giúp. Bên cạnh đó, vì tôi có Phán nhãn nên gã cũng không thể nào cắt đuôi được tôi.
Đồng thời, Sở Môn đi ở cuối hàng cũng có biểu hiện khá kỳ quái. Gã ấy và Trần Cửu Ca có hành vi trái ngược nhau. Tốc độ bước chân của Sở Môn càng lúc càng chậm, thỉnh thoảng nhìn trái nhìn phải, giống như đang tránh né thứ gì đó.
Tôi thực sự cảm thấy không được tự nhiên, thế nên quay đầu lại hỏi: “Anh Sở, anh có phát hiện gì không?”
“Không có gì.” Sở Môn trả lời rất tự nhiên, gã còn thúc giục tôi đi nhanh một chút, đừng để Trần Cửu Ca bỏ rơi lại phía sau. Trong khi đó, tốc độ của gã vẫn như cũ, không nhanh không chậm đi theo từ cuối đội ngũ. Tôi cứ sợ gã bị tụt lại phía sau, lạc đường giữa địa phương quỷ quái này.
Ước chừng đi được vài phút, địa hình càng trở nên phức tạp hơn. Từng căn nhà ghép lại với nhau, ngã ba càng lúc càng nhiều. Từng cánh cửa nhà khác nhau sẽ dẫn tới những nơi khác nhau. Nếu lựa chọn sai lầm, ắt hẳn sẽ dẫn đến hậu quả rất nghiêm trọng.
“Nếu Trần Cửu Ca và Diệp Băng tăng nhanh tốc độ thì mình có thể hiểu rằng, đây là do hai người ấy sợ xuất hiện biến cố bất ngờ. Tuy nhiên, Sở Môn vẫn giữ tốc độ như cũ, lại biểu lộ cảm xúc phản cảm rõ rệt với nơi này. Thật quái dị! Tất cả những người này đều rất kỳ quái.” Tôi bèn tăng nhịp bước chân, duy trì khoảng cách 4 - 5 mét với Trần Cửu Ca và Diệp Băng. Cơ mà, khoảng cách giữa tôi và Sở Môn lại càng lúc càng xe.
“A!”
Tôi cúi đầu suy nghĩ, đang muốn vạch ra một kế hoạch đào thoát thì phía sau bỗng nhiên vang lên một tiếng kêu thảm thiết của Sở Môn.
Âm điệu của tiếng thét ấy rất cao, thật giống như đang đi thì bị một con rắn độc cắn trúng vậy.
“Chuyện gì vậy?” Tôi quay đầu nhìn lại, để rồi nhận ra là đã không thấy bóng dáng của Sở Môn đâu; bên tai chỉ còn lại tiếng thét vừa vang vọng của gã.
“Bị đánh lén rồi à?”
Khoảng cách giữa tôi và gã vừa rồi cao lắm chỉ là một căn phòng mà thôi. Do đó, tôi quyết đoán xoay người chạy ngược trở về để xem xét. Nhưng khi tiến vào căn phòng vừa rồi, tôi cũng chẳng thấy Sở Môn đâu.
Chẳng có dấu vết nào để lại cả, dù chỉ là một dấu chân trên mặt đất.
“Gã ấy đâu rồi? Tại sao lại bỗng dưng biến mất như vậy?” Đứng yên tại chỗ chưa đến một giây, tôi đột nhiên suy nghĩ đến một tình huống đáng sợ. Trong nháy mắt, tôi lập tức xoay người, chạy ngược về phía căn phòng mà mình vừa rời khỏi trước đó. Vừa chạy, tôi vừa gọi to tên của Diệp Băng.
Chẳng ai trả lời tôi cả! Tôi bắt đầu cảm thấy tình hình đã nghiêm trọng dần rồi. Mới chỉ 2 - 3 giây mà thôi, vậy mà tôi đã tách nhóm với Trần Cửu Ca và Diệp Băng.
“Không đúng! Đây là do Trần Cửu Ca đã lên kế hoạch ngay từ đầu! Vốn dĩ, gã ấy không định dẫn mình tìm lối ra!” Trở lại căn phòng vừa rồi, tôi xoay người đi tìm căn phòng mà Sở Môn vừa biến mất kia. Mới đi qua góc tường, trước mặt rõ ràng lại xuất hiện ba cánh cửa phòng mở bán phần cùng một cánh cửa sổ bị thiêu cháy khác. Đây là 4 lối vào, dẫn đến 4 căn phòng khác nhau.
“Trần Cửu Ca sẽ đi đâu nhỉ?” Đã dùng Phán nhãn để quan sát, nhưng tôi chẳng thể nào tìm ra gã.
“Mình sơ suất rồi.” Nhớ lại lại tất cả những chuyện từng phát sinh sau khi gặp Trần Cửu Ca, hiện tại tôi có thể xác định rằng, nhiệm vụ livestream chân chính của gã ấy chắc chắn có liên quan đến khu quảng trường không ánh đèn kia. Lúc cả đám rời đi, đích thân gã ấy tự đi điều tra căn phòng cuối cùng ở tầng hầm thứ 5. Khi nhận ra lõi ổ khóa còn nguyên vẹn, trông gã cực kỳ thả lỏng, còn giọng nói cũng có chút thay đổi nho nhỏ.
Tựa như Trần Cửu Ca chắc mẫm rằng, ngoại trừ gã ra thì chẳng còn ai có thể mở được ổ khóa ấy. Thế nên, đồ vật bên trong ắt hẳn còn nguyên vẹn.
Đúng vậy! Nếu đồ đạc còn bên trong, ắt hẳn an toàn. Nhưng nếu bị lấy đi rồi, thì chưa hẳn là còn nữa.
Lòng người là vậy! Gã hẳn là sợ tôi ra tay với gã, thế nên mới dụ tôi đến quảng trường Tuyệt Vọng này, mượn nơi đây để vây chặt lấy tôi, tránh ảnh hưởng đến nhiệm vụ của gã.
Lúc trước, gã cũng từng nói nơi này có thể biến nỗi tuyệt vọng sâu tận đáy lòng thành hiện thực. Đối với những người có ý chí kiên định như tôi, nơi đây quả thật là vô cùng khủng khiếp.
“Đúng là cao tay nhỉ! Vì dụ dỗ mình tới đây, gã không tiếc lợi dụng đường lui sẵn có của bản thân ra làm mồi nhử.” Trước khi tới đây, tôi đã phân tích kỹ càng về lời nói Trần Cửu Ca. Khu quảng trường Tuyệt Vọng này có chứa lối thoát ra khỏi Giấc mơ Thâm sâu - đây hẳn là sự thật. Đồng thời, tấm bản đồ của Giấc mơ Thâm sâu kia cũng là thật. Những gì mà gã ấy nói và đưa ra làm bằng chứng, đều là sự thật. Gã ấy đã dùng những thứ chân thật kia để dệt ra một lời nói dối chết chóc, âm thầm dẫn tôi sa chân vào bố cục này.
“Nhưng vì sao Sở Môn lại cố ý phối hợp với Trần Cửu Ca vào lúc nãy nhỉ? Do trùng hợp ngẫu nhiên, hay gã ấy và Trần Cửu Ca từng có giao dịch từ trước?” Về Sở Môn, tôi đang nghi ngờ là gã ấy đã bị Bóng Đè thay thế, vì có quá nhiều điểm đáng ngờ. Giọng điệu nói chuyện và hành vi của Sở Môn hơi không được tự nhiên. Lúc trước, lý do mà gã trực tiếp chạy thẳng lên lầu 3 trong căn nhà màu xanh cũng vô cùng gượng ép. Đối với một bậc thầy thôi miên, gã ấy chắc chắn không thể khẳng định rằng màu xanh trong giấc mơ chính là tượng trưng cho bầu trời hay biển rộng được. Màu xanh đại diện cho nỗi u sầu; quần áo bệnh nhân và đồng phục tù nhân đều có đường chỉ màu xanh; đồng thời, màu xanh cũng là màu yêu thích của các bệnh nhân tâm thần. Màu này mang tính chất biểu tượng cực kỳ rõ ràng.
Sau đó, tôi từng thử thăm dò qua một vài hành động khác. Ví dụ, rõ ràng là Sở Môn thuận tay trái, nhưng khi vừa bước vào quảng trường Tuyệt Vọng, tôi từng tiện tay đưa cho gã ấy một mảng vách tường, nhưng gã lại dùng tay phải nhận lấy. Những thói quen lơ đãng kiểu này khiến lòng hoài nghi trong tôi cứ lớn dần lên.
Bất quá, đó cũng chỉ vẻn vẹn là hoài nghi mà thôi. Tôi sẽ không vạch trần gã thẳng thừng. Một là, tôi sợ đập cỏ động rắn, trêu chọc thêm phiền toái không cần thiết. Hai là, do tôi chuẩn bị hoàn thành hạng mục nhiệm vụ tùy chọn thứ 3 mà Âm Gian Tú Tràng đã giao - giết chết một con Bóng Đè!
“Rốt cuộc là bị thay thế khi nào ấy nhỉ?” Đây là nghi vấn mà tôi nghĩ mãi không ra, “Bị giả mạo ngay trong căn nhà màu xanh kia... Hay vốn dĩ, người cùng tôi tiến vào Giấc mơ Thâm sâu này không phải là Sở Môn ngay từ đầu. Thay vào đó, chính là con Bóng Đè trong giấc mơ của Diệp Băng kia ư?
“Nếu thật sự đó là Bóng Đè trong giấc mơ của Diệp Băng, trong khi mình lại dẫn theo con ‘quỷ’ đó chạy vòng vòng trong Giấc mơ Thâm sâu thế này... Đúng là quá xấu hổ rồi.” Tôi đành cười khổ một tiếng, xốc lại tinh thần, bắt đầu quan sát mấy cảnh cửa trước mặt
Hiện tại, tôi đang phân vân giữa 2 lựa chọn. Đầu tiên, theo đường cũ mà trở về, quay lại phục kích ở quảng trường không ánh đèn kia. Trần Cửu Ca muốn lấy được món đồ trong căn phòng cuối cùng, nên gã nhất định sẽ trở về nơi đó. Lựa chọn thứ hai chính là mạo hiểm đi về phía trước, tiến vào nơi sâu nhất của đống đổ nát này, tìm kiếm Trần Cửu Ca và Diệp Băng.
“Nơi này quá mức quỷ dị! Thôi thì mình chọn phương án an toàn một chút thì tốt hơn.” Nhìn mặt đất đầy những vết rạn nút, tôi chỉ biết thở dài trong lúc định bụng quay lại quảng trường tối tăm kia: “Đáng tiếc! Chỉ kém một bước cuối cùng thôi. Nhưng còn may, mình có Mộng Dực cổ, hiện tại đã đứng sẵn ở thế bất bại rồi. Chỉ cần dựa theo đường cũ trở về, quyền chủ động vẫn còn nằm trong tay mình.”
Vừa rồi, tôi đã kịp thời phản ứng với tình huống đột xuất kia chỉ trong vòng 1 giây duy nhất, nhưng vẫn bị bọn họ nắm lấy cơ hội. Bóng Đè đã khó đối phó rồi, mà tên Trần Cửu Ca kia còn đáng sợ hơn nữa.
Men theo đường cũ quay lại, vừa qua được vài phút thì tôi đột nhiên phát hiện ra có gì đó không ổn. Con đường đã thay đổi, hoàn toàn khác với trí nhớ của tôi!
“Chết tiệt! Sợ cái gì, đến cái đó...” Tôi chỉ vừa thuận miệng thốt ra một câu, bỗng nhiên cảm giác đến một cơn ớn lạnh chạy dọc từ sống lưng xuống phần eo: “Đúng là sợ cái gì, đến cái đó! Nguy rồi!”
Tôi nhớ lại nội dung ghi chép trong quyển sổ da màu vàng của Trần Cửu Ca; quảng trường Tuyệt Vọng này có thể biến nỗi sợ hãi sâu trong lòng người thành hiện thực.
Đứng giữa căn nhà, tôi dần ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc trong không khí. Nhìn xung quanh, tôi bắt đầu cảnh giác hẳn.
Nhưng ngay khi tôi bắt đầu đề phòng mọi chuyện, cánh cửa chống trộm phía sau lưng đột ngột vang lên một âm thanh kỳ quái, giống như có một đứa trẻ đang cố ý dùng móng tay cạo vào vách cửa vậy.
Tiếng động đó vừa chói tai, vừa quỷ dị, chỉ mới nghe thôi mà đã sởn đầy gai ốc cả người.
“Lại là thứ gì đây?” Có vết xe đổ trước đó, tôi không dám suy nghĩ lung tung nữa, mà giơ cao điện thoại di động Âm Gian Tú Tràng lên, tiến từng bước về phía cánh cửa chống trộm bị cháy đen kia.
*********
TRÂN TRỌNG CẢM ƠN:
- TIỂU THƯ thaovy108,
- BẠN Zen Nguyen,
- ĐỘC GIẢ hieunh1989
- MINH CHỦ MANG MÃ SỐ 0358867859
ĐÃ TẶNG NGỌC PHIẾU VÀO NGÀY CUỐI TUẦN CHO DI... YOUR GIFTS MADE MY DAY ^^ CHÚC MỌI NGƯỜI CÓ MỘT NGÀY CUỐI TUẦN THẬT VUI VẺ NHÉ :D