Sợ hãi là một cảm xúc mà mọi người đều có, nhưng một số người đã có thể rèn luyện được một sức chịu đựng tinh thần rắn chắc sắt thép, dù có đáng sợ thế nào thì họ cũng không biểu cảm ra. Họ có thể luôn luôn giữ được bình tĩnh và thực hiện các biện pháp ứng phó tốt nhất.
Dưới sự mài giũa của Âm Gian Tú Tràng, cả tôi và Trần Cửu Ca đều là loại người như vậy.
Bất quá, không biểu cả ra cũng không có nghĩa là bản thân không cảm thụ được nỗi sợ hãi đó. Loại sợ hãi cắm rễ từ tận sâu đáy lòng này một khi bị kích phát ra, chắc chắn sẽ tạo thành một dạng hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, nghiêm trọng hơn những người bình thường rất nhiều.
Nếu khu quảng trường này thật sự có thể biến nỗi sợ hãi đè ép dưới đáy lòng thành hiện thực, vậy đó sẽ là một trường tai nạn đối với những người streamer như chúng tôi. Bởi vì, nỗi sợ hãi trong lòng người bình thường và nỗi sợ hãi mà những người streamer nhận thức chính là ở hai cấp bậc khác nhau rõ rệt.
Lúc này, tôi đã hiểu được lời dặn dò của Trần Cửu Ca: “Yên tâm! Tôi sẽ chú ý!”
Ngoài miệng đáp ứng, nhưng trên thực tế thì tôi cũng thầm lo lắng. Tuy nhiên, nơi đây là địa điểm duy nhất có thể thoát khỏi Giấc mơ Thâm sâu mà tôi vừa biết, thế nên chỉ có thể đi dối mặt mà thôi.
Đống phòng ốc bị thiêu rụi kia thỉnh thoảng sẽ phát ra những tiếng động nhẹ, giống như mớ củi bị thiêu rụi, âm vang từng tiếng “lách tách”. Trong không khí, mùi hôi thối phiêu tán quanh quẩn chóp mũi, giống như cả quảng trường này chính là một vết bỏng khổng lồ.
“Chuẩn bị tiến vào khu vực trung tâm.” Trần Cửu Ca quay đầu nhìn tôi, sau đó sóng vai cùng Diệp Băng đi cùng nhau.
Từ lúc tiến vào quảng trường Tuyệt Vọng, gã ấy đặc biệt gần gũi với Diệp Băng hơn, cứ như muốn núp hẳn vào bóng dáng của Diệp Băng vậy. Đây là một hành vi mà tôi không thể nào hiểu nỗi, cùng càng khiến tôi chú ý hơn.
“Diệp Băng chỉ là một người bình thường, mà số mệnh Phi Ma - Điếu Khách - Tang Môn cũng không có tác dụng gì quá lớn trong giấc mơ. Rốt cuộc, Trần Cửu Ca muốn làm gì đây?” Tôi tuyệt đối không tin gã đủ tốt bụng đến mức muốn bảo vệ Diệp Băng. Thân là một streamer, tôi hiểu rõ cái nghề này hơn bất cứ ai khác. Khi đã trải qua sinh tử, con người sẽ dần trở nên lạnh lùng hơn. Dưới sự trui rèn của Tú Tràng, mỗi một streamer kỳ thật đều rất ích kỷ. Có đôi khi, mạng sống của một người dưng còn không quan trọng bằng điểm hối đoái ấy chứ!
Theo sát phía sau Trần Cửu Ca, tôi cẩn thận tiến từng bước một. Đường phố nơi này càng lúc càng hẹp, mà số lượng ngã ba đường cũng dần nhiều lên. Cả khu quảng trường này đều mang đến một cảm giác áp lực nặng nề trong lòng mỗi người. Từ đâu đó, ngẫu nhiên lại vang lên vài tiếng động lạ, khiến ai nấy đều giật thót cả tim.
“Nhìn kìa!” Đang đi ở cuối đội ngũ, Sở Môn bỗng nhiên kêu to một tiếng. Gã chỉ tay về phía một căn nhà nọ. Đó là một nhà nhỏ 3 tầng bị thiêu đến mức xám xịt; vừa rồi ở vị trí ban công lầu 3, có một bóng dáng cháy đen chợt lướt qua.
Tôi dừng lại, đứng trước cửa tòa nhà rồi nhíu mày: “Đó là thứ gì? Không giống với bọn đầu người ý niệm và các vệt đen hình người nhỉ? Hình như nó có cơ thể riêng đấyCoi chừng là Bóng Đè!”
“Đừng dừng lại! Đi nhanh lên. Ngộ nhỡ mà bị chúng nó quấn lấy thì phiền toái lắm.” Trần Cửu Ca cũng lưu ý đến động tĩnh vừa rồi, thế nên lập tức mở miệng bằng giọng điệu nghiêm túc, còn bao hàm một chút cảm giác gấp gáp nữa.
“Nó là thứ gì đấy?”
“Cứ xem như nó là một quái vật đặc hữu tại quảng trường Tuyệt Vọng này đi.” Trần Cửu Ca vừa chạy về phía trước, vừa giải thích: “Nó là trí nhớ của người bị thiêu chết và cơ thể của người đó dung hợp lại với nhau mà thành. Tôi cũng không rõ lắm về nguyên nhân cụ thể trong chuyện này, có thể là do nỗi thống khổ vì bị thiêu đốt đã in thật sâu trong từng tấc da thớ thịt, hoặc cũng có thể là do tất cả các loại đau đớn đến mức cực hạn từ trên thân thể... Tóm lại, chúng thúc đẩy ký ức hoàn nguyên lại kết cấu cơ bản của thân thể người chủ ký ức ấy. Các anh đừng quan tâm nhiều đến vậy. Nếu thấy chúng, cứ trốn xa là được rồi. Tuyệt đối không được đánh nhau với chúng. Đây là địa bàn của bọn nó; nếu không cẩn thận, rất có thể sẽ đâm vào 'tổ ong vò vẽ', gây ra hậu hoạn khó lường...”
Tôi gật nhẹ, thầm nhớ lại cảnh tượng mà mình vừa vận dụng Phán nhãn để xem xét. Bóng đen kia vẫn duy trì ngoại hình cơ bản của nhân loại, nhưng khuôn mặt của nó đã bị biến đối hoàn toàn do bị lửa thiêu. Từng vết sẹo cháy đen chồng chất lên nhau, duy chỉ có một đôi mắt lạnh băng là có đôi chút khác biệt.
Ấn tượng đầu tiên mà nó để lại cho tôi chính là vẻ dữ tợn và xấu xí. Ngay cả khi khả năng chịu đựng tâm lý của bản thân đã vượt xa người bình thường, tôi vẫn cảm thấy hơi sởn gai ốc.
“Chẳng biết trong khu quảng trường này còn ẩn chứa bao nhiêu dạng quái vật tương tự như nó nữa...” Diện tích của quảng trường Tuyệt Vọng rộng gấp 10 lần quảng trường không ánh đèn, nên số lượng quái vật ẩn nấp ở chỗ này ắt hẳn cũng ở mức khiến ai nấy cũng đều cảm thấy tuyệt vọng.
Không suy nghĩ nhiều nữa, vì trên người Trần Cửu Ca dường như còn mang theo các công cụ bảo vệ tính mạng khác, mà bóng đen ẩn nấp trong ngôi nhà kia chỉ là rình rập từ xa... Kiểu như, nó đang e dè một thứ gì đó, không trực tiếp tấn công chúng tôi.
Ước chừng đi khoảng một tiếng đồng hồ, Trần Cửu Ca mới dừng bước: “Đến rồi! Bất quá, tôi đề nghị chúng ta tạm thời không nên đi vào, vì bên trong quá nguy hiểm.”
Trước mặt chúng tôi chính là một khu kiến trúc khổng lồ, từng dãy cao ốc nối liền với nhau. Vốn dĩ, chúng là tách biệt nhau, nhưng do hỏa hoạn quá mạnh, các tầng lầu sụp đổ xuống khiến đống đổ nát này lún xuống, chồng chất lên nhau. Từ đó, mới hình thành một chỉnh thể trông không khác gì một toàn lâu đài cổ dành cho ma quỷ cư trú, lan tỏa ra một luồng hơi thở cực kỳ khác thường.
“Chính là ở đây à?” Trần Cửu Ca đi tới đi lui trong ngõ nhỏ. Tôi biết gã đang cố ý đi đường vòng đấy, vì không muốn nói cho tôi lối ra vào chân chính. Bất quá, tôi song tu cả Phật và Đạo, lại hấp thu đóa hoa trong mộng lúc trước nên đầu óc rất sáng tỏ, có trí nhớ kinh người, từ đó mà dễ dàng nhớ hết mọi đường đi nước bước.
“Mảng lớn phế tích này chính là khu vực trung tâm của quảng trường Tuyệt Vọng. Tấm gương mà tôi nói kia nằm trong tòa nhà cao nhất của đống tàn tích này.” Trần Cửu Ca và Diệp Băng đứng chung một chỗ, đối diện với một căn nhà có cửa ra vào bị đốt cháy trụi.
“Tiến vào đó từ vị trí này à?” Nhìn cửa phòng lung lay sắp đổ trước mặt, tôi đang tự hỏi rằng, nếu mình vươn tay đẩy nhẹ thì có có sụp đổ hết hay không?
“Có rất nhiều lối vào, đây chỉ là một trong số đó.” Trần Cửu Ca chỉ về phía mấy cánh cửa sổ xung quanh. Khu kiến trúc to lớn này là do rất nhiều nhà cửa ghép lại mà thành, thế nên các lối ra vào thông qua cửa sổ xuất hiện ở khắp mọi nơi. Muốn tìm được một tấm gương giữa mảng lớn kiến trúc như vậy, thật ra cũng không hề dễ dàng gì: “Lối vào khác nhau sẽ dẫn đến các địa phương khác nhau. Nếu anh thật sự muốn đi vào, vậy phải theo sát tôi, không nên chạy loạn. Bằng không, anh tự gánh lấy hậu quả.”
Nói xong, gã dẫn đầu tiến vào trong, còn lặp đi lặp lại với Diệp Băng là không được rời khỏi gã quá xa.
“Quan tâm Diệp Băng đến vậy à? Đây không hề giống với phong cách của một tay streamer chút nào.” Tôi và Sở Môn theo sát phía sau, dần tiến vào khu phế tích này.
Hoàn cảnh bên trong khu kiến trúc này phức tạp hơn tôi tưởng tượng rất nhiều. Từng căn nhà nhỏ hẹp nối liền với nhau, tất cả các vách tường đều bị thiêu nát trụi khiến không gian đen kịt. Môi trường nơi đây dễ khiến con người tự sinh ra một loại ảo giác là căn nhà nào cũng giống hệt nhau, từ đó mà trở nên lạc lối hẳn nếu ở lại suốt một thời gian dài.
“Nơi đây có thể đánh thức nỗi sợ hãi trong lòng người khác được à? Kỳ thật, mình cũng thật sự muốn biết xem, thứ mà mình sợ hãi nhất trong nội tâm chính là cái gì?” Nếu để người khác biết được tôi đang suy nghĩ như vầy, chắc chắn sẽ vô cùng sợ hãi. Về cơ bản, tôi đã chết lặng từ lâu. Đối với những thứ kinh khủng xuất hiện trước mặt, đối với tôi thì chỉ có 2 kết quả mà thôi. Kết quả thứ nhất, tôi sẽ bị nó giết chết. Kết quả thứ hai, tôi chạy trốn thành công. Khi không màng đến sự sống và cái chết, bất kỳ một nỗi sợ hãi nào đều thuyên giảm đi rất nhiều.
Sàn nhà dưới chân đã sớm bị thiêu rụi; gạch men cũng bị hun khói đen, phủ đầy vết nứt. Đồ đạc trong mấy căn nhà này đều là một mảnh hỗn loạn, mang theo đủ các loại vết tích của con người bị thiêu sống mà chết tươi.
Tôi đang quan sát một ổ khóa chống trộm gia dụng đã bị biến dạng trên khung cửa; đầu khóa bị đập nát, bên trong đã bị thiêu rụi; trên cửa nhà in hằn đầy các dấu vết của nạn nhân.
Quá thảm thiết rồi! Bị lửa mạnh thiêu đốt, máu và thịt trộn lẫn lại với nhau, dính sát vào cửa phòng. Mỗi một lần nạn nhân cố gắng đập mạnh vào cánh cửa để thoát thân, lại có từng mảng da thịt bị xé rách ra, dính vào cánh cửa.
“Có người cố ý khóa trái cửa nhà khi hỏa hoạn xảy ra à?” Tôi quan sát kỹ những vết đen của máu và thịt trên cửa nhà. Vị trí của mớ dấu vết này rất thấp, chỉ đến thắt lưng của tôi mà thôi. Thoạt nhìn, tuổi của nạn nhân cũng không quá lớn. Bên cạnh đó, theo hướng đi của lan rộng của vết cháy, ắt hẳn ngọn nguồn của cơn hỏa hoạn bắt nguồn từ nhà bếp: “Đây là bếp gas kiểu cũ; vỏ bình gas đã cháy trụi, chỉ còn lại khung sắt. Cảnh tượng hỏa hoạn này có chút giống như trường hợp cha mẹ vắng nhà, còn thằng bé lại nghịch lửa, dẫn đến hỏa hoạn.”
Do cửa phòng bị khóa trái, thằng nhóc kia căn bản không thoát ra được. Ngọn lửa chặn kín cửa sổ, trong khi thế lửa lại phủ kín toàn bộ ngôi nhà.
Tôi nhìn chằm chằm vào một mảng dấu vết cháy đen trên cửa nhà, lại nhìn vào ổ khóa chống trộm bằng sắt đã bị thiêu đốt, từ đó mà âm thầm mô phỏng ra tình cảnh lúc đó. Ngọn lửa lan tràn đến, không còn đường thoát thân, trong khi cánh cửa nhà duy nhất đã bị khóa lại.
Đứa nhỏ kia liều mạng đấm mạnh vào cửa nhà, dốc hết toàn lực để sống sót. Thế nhưng mà, chẳng ai có thể chạy vào cứu nó cả. Khi đó, khói đen dày đặc, hun mù mắt nó; ngọn lửa thiêu đốt cơ thể nó từng bộ phận một... Kiểu thống khổ ấy, quả thật chính là một nỗi tuyệt vọng cùng cực.
Tôi đưa tay lên cánh cửa chống trộm, lột xuống một lớp da đen. Tại thời điểm này, cuối cùng tôi cũng đã hiểu tại sao nơi đây được gọi là quảng trường Tuyệt Vọng.
“Đừng có lộn xộn!” Trần Cửu Ca đột nhiên vẫy tay với tôi, bảo ta rời xa cánh cửa nhà đó. Gã dẫn tôi đi vòng qua một hướng khác. Từ vị trí này, tôi mới có thể nhìn thấy được, có một bóng đen đang nằm sấp bên ngoài cánh cửa chống trộm kia. Vóc dáng của nó không cao lắm, trông không khác gì một đứa bé bị thiêu sống vậy.