TRUYỆN FULL

[Dịch] Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 543: Gấu bông chỉ đường

Linh đài thanh minh, tôi lập tức giữ vững ý niệm của mình.

Tụng niệm tâm pháp Diệu Chân, loại bỏ 3000 tạp niệm từ đáy lòng, tôi giữ cho ánh mắt mình thật trong suốt, không chứa bất cứ một loại tạp chất nào.

“Vào trạng thái này, hy vọng mình không bị trúng chiêu.” Tôi cầm điện thoại bước đến cửa chống trộm. Tiếng cạo móng tay vào cửa kính chát chúa kia liên tục tra tấn tôi, như thể không ngừng thúc giục tôi đến đó kiểm tra thử một phen.

“Tâm cảnh bình thản, sợ hãi sẽ tự động tiêu tan.” Trong lòng tôi không hề nảy sinh bất cứ ý nghĩ sợ hãi nào, như vậy sẽ không phải e dè những gì mà mình trông thấy.

Đưa tay mở cửa chống trộm ra, tôi cố gắng thả chậm động tác. Khi cánh cửa mở rộng với khe hỡ chừng 1/2 ngón tay, tôi chợt nhận ra mình đã nhầm, mà nhầm rất nghiêm trọng.

Một khuôn mặt bị bỏng nặng đến mức hoàn toàn biến dạng nhào thẳng về phía phía tôi. Tôi vừa định né nó thì chợt có một bàn tay cháy đen từ sau cánh cửa vươn ra, bóp chặt lấy cổ tôi.

“Lại là mày!” Chưa kịp nhìn thấy bộ dạng cụ thể của con quỷ ấy, tôi lập tức tung chân, đá thẳng vào mặt nó. Dùng 100% sức lực, chân vừa vung tới, một tiếng răng rắc vang lên. Phần cổ của bóng đen cháy khô kia gãy ra, rơi ngược về sau như một trái cây chín rục.

Lùi lại hai ba bước, tôi bèn quan sát kỹ hơn. Đó chỉ là một hình người phổ thông bị cháy đen. Quần áo và da thịt của nó đã sớm cháy nát và trộn lẫn vào nhau, chẳng thể nhìn ra gì cả. Nó không có tóc, còn ngũ quan trên khuôn mặt gần như tan chảy sạch cả. Đây rõ ràng là một con quái vật xấu xí nhất mà tôi mới gặp lần đầu trong lúc livestream!

Xấu xí, ghê tởm, nhưng tàn nhẫn hơn nữa chính là tôi thầm biết rằng: Con quái vật đáng sợ này cũng từng giống như tôi – là một người bình thường.

Hỏa hoạn nặng nề, để lại những ký ức bị thiêu đốt đầy đau đớn; nỗi tuyệt vọng quấn lấy cơ thể thống khổ của nó như một dây thường xuân độc ác. Cuối cùng, nó chết giữa biển lửa, chỉ để lại một cơ thể bẩn thỉu và xấu xí, trở thành một phần của sự tuyệt vọng.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục giữ vững sự bình tĩnh: “Mặc dù con quái vật này có vẻ ngoài xấu xí, nhưng nó vẫn chưa chạm đến độ giới hạn trong sức chịu đựng của mình. Thứ này chưa đủ làm mình cảm thấy sợ hãi, chỉ là hơi ghê tởm thôi.”

Tôi tiện tay tìm ra một cây sắt đen từ trong nhà; cũng không biết vật nào cháy trụi để rồi còn chừa lại một khúc cây bằng sắt thế này. Sau đó, tôi vung vẫy hai ba cái trước khi tiến bước về bóng đen bị thiêu cháy kia: “Coi nào! Mày muốn hại tao, vậy tao cũng thử vài chiêu với mày!”

Tôi điên cuồng vung mạnh cây sắt, đập vào cơ thể cháy đen kia. Nó bị tôi đánh đến mức biến dạng cả cơ thể, các khớp xương đều bị lệch hẳn vị trí hoàn toàn. Thế nhưng mà, nó vẫn giãy dụa, trong khi phần cổ bị gãy thậm chí còn từ từ nhô lên, xoay khuôn mặt xấu xí kia nhìn chằm chằm vào tôi.

“Không thể giết nó bằng cách thông thường sao?” Tôi nâng tay trái lên; chuỗi tràng hạt của ông Trần ánh lên một vầng sáng lung linh. Tiếp theo, tôi đấm mạnh vào đầu bóng đen ấy bằng tay trái!

Như một bong bóng bị ép mạnh vào, cái xác cháy đen hình người kia trực tiếp hóa thành một làn khói dày, tản vào các bức tường bị đốt cháy xung quanh. Đồng thời, một phần nhỏ trong đám khói ấy bay lơ lửng về sau lưng tôi, như thể bị con gấu bông hấp thụ vậy.

“Xem ra, cũng không quá khó đối phó.” Tôi cân nhắc một hồi, sau đó nhìn vào chuỗi tràng hạt trong tay. Đột nhiên, ánh sáng lưu chuyển trên chuỗi tràng hạt lại mờ đi rất nhiều. Vậy, cú đấm vừa rồi đã tiêu hao khá nhiều lượng Công đức, vượt qua dự đoán của tôi.

“Sao lại như thế? Lúc chạy ra khỏi tháp đồng hồ, mình đã nhẩm tình là còn có thể sử dụng chuỗi tràng hạt này ít nhất khoảng chục lần nữa. Chẳng lẽ do trước khi mình tung cú đấm kia thì nhẩm tính trước số lượng Công đức của chuỗi tràng hạt trong vô thức, nên quảng trường đã cố ý gia tăng lượng tiêu hao để làm mình tuyệt vọng hay không?” Tôi đổ mồ hôi hột, cảm giác như luôn có một đôi mắt dõi nhìn bản thân từ bóng đêm. Nó bắt thóp mọi cơ hội, chậm rãi ăn mòn dần cơ thể tôi, muốn đẩy tôi vào hoàn cảnh chết chóc tuyệt đối.

Đánh không được, trốn cũng không xong, sự khủng khiếp chân chính của khu quảng trường này đã bắt đầu hiện ra dần dần.

“Con đường đã thay đổi, và chỉ có Trần Cửu Ca biết rõ con đường thực sự. Phỏng chừng, gã ấy đã đến đây một vài lần rồi. Ắt hẳn còn có chú thích khác trong tấm bản đồ kia!” Hiện tại, dù có suy nghĩ về vấn đề này thì cũng vô dụng mà thôi. Một bước sai, từng bước sai, khả năng phá cục chỉ còn là hy vọng xa vời.

Tôi quay trở lại căn phòng mà mình đã từng để mất dấu Trần Cửu Ca rồi quan sát ngã ba ở đằng xa. 3 cánh cửa phòng khép hờ và 1 cánh cửa sổ đều sẽ dẫn đến từng căn phòng khác nhau. Nếu đi tiếp, ngộ nhỡ mà chọn sai, rất có thể sẽ rơi vào trường hợp trống đánh xuôi – kèn thổi ngược, càng đi càng lạc lối.

Trong lúc tôi đang suy nghĩ, bỗng nhiên lại có một âm thanh nào đó nghe cực kỳ chát chúa và điên cuồng vang lên bên tai. Tiếng động đó cứ tạo ra cảm giác kiểu, lúc nào cũng có một kẻ địch âm thầm lao ra tấn công tôi.

“Âm thanh là một trong những kênh quan trọng để cơ thể con người tiếp nhận thông tin từ thế giới bên ngoài. Mà lúc này lại có tạp âm, rõ ràng chính là một sự quấy nhiễu, ảnh hưởng đến phán đoán chủ quan của mình. Nơi đây muốn mình mất bình tĩnh, từ đó sẽ gây ra những hành động mất đi lý trí dần.” Sau khi biết rõ về năng lực của bọn bóng đen cháy khô kia, tôi không hề chú ý đến chúng nữa. Ngay cả khi tôi cho chúng một cơ hội để đánh lén, chúng cũng không hẳn là có thể tổn thương đến tôi.

“Điểm mấu chốt bây giờ chính là, mình nên lựa chọn con đường như thế nào. Mình mất đi gần 100.000 Công đức, vận rùi ngập đầu. Chọn 1 trong 4, chẳng bao giờ mà mình có thể chọn được một con đường ít nguy hiểm nhất cả!” Âm thanh trong tai tôi dần trở nên rõ ràng hơn, như thể có thứ gì đó trong bóng tối đang di chuyển từ những căn phòng khác đến đây vậy. Số lượng của chúng càng lúc càng tăng dần. Tuy tôi vẫn giữ vững linh đày, cố ép nỗi sợ hãi xuống tận đáy lòng, nhưng cơ thể lại phản xạ theo bản năng của nhân loại. Một cơn ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng tôi; hai chân căng thẳng, tôi chuẩn bị sẵn sàng để phóng đi bất cứ lúc nào.

“Dạng âm thanh này đâu phải là thứ mà con người có thể tạo ra.” Tiếng móng tay cọ vào mặt kính, tiếng bước chân yếu ớt, tiếng thở gấp gáp và kìm nén... Đủ loại âm thanh hỗn hợp trộn lẫn vào nhau, lan truyền đến từ bốn phương tám hướng.

“Nếu đổi lại là một người khác ở đây, e rằng đã phát điên và chạy loạn cả lên rồi.” Tôi nắm chặt thanh sắt trong tay, vừa định chọn một cánh cửa để đi vào thì đột nhiên có ai đó túm lấy lưng tôi: “Cái mieee gì?”

Tôi quay đầu lại, để rồi trông thấy một sợi chỉ đỏ lòi ra từ cái bụng nứt toác của con gấu nhồi bông sau lưng mình. Sợi chỉ ấy cuộn dọc xuống vai tôi, lén lút chỉ vào cánh cửa ngoài cùng bên trái.

“Gợi ý cho mình? Làm thế nào mà con gấu bông này lại biết Trần Cửu Ca vừa đi đâu? Có phải vì chúng từng cùng chung một cơ thể nên có thể cảm nhận nhau ở cự ly gần hay không?”

Tôi không dám phân tích sâu hơn vì sợ sẽ có biến cố khác phát sinh, thế là quyết định nghe theo lời con gấu bông mà tiến về hướng mà nó vừa chỉ.

Vào thời khắc quan trọng thế này mà con gấu bông tỉnh dậy, theo tôi đoán thì chỉ có 2 khả năng mà thôi. Thứ nhất, vì không có ai khác ở đây nên nó không cần phải giả vờ nữa; thứ hai, chuyện nó thức tỉnh chắc chắn có liên quan đến làn khí đen vừa rồi.

Sau khi giết thi thể cháy đen kia, cơ thể của nó đã biến thành một màn khói đen và hòa quyện vào cả ngôi nhà. Thế nhưng, con gấu nhồi bông đã chiếm được một ít rồi hấp thu và cơ thể nó.

“Trần Cửu Ca phát hiện ra sự tồn tại của con gấu nhồi bông; đó có lẽ cũng là một trong những lý do khiến gã ấy quyết tâm ra tay với mình. Gã ấy và con gấu bông này, chỉ một trong hai kẻ được phép làm người mà thôi, còn người còn lại phải sống trong con gấu và đóng vai trò của một con quỷ.” Vì con gấu bông mà tôi bị Trần Cửu Ca gài bẫy, nhưng cũng nhờ con gấu bông mà tôi tìm được một tia hy vọng thoát thân.

“Những luồng khói đen kia hẳn là tập hợp của những loại cảm xúc tiêu cực và ký ức chứa đầy tuyệt vọng. Nếu con gấu nhồi bông có thể hấp thụ dạng năng lượng này, có lẽ cũng là một chuyện tốt.” Được con gấu bông chỉ đường, tôi cuối cùng cũng thư thả được chút ít, vội vàng tiến về phía trước.

Đi cả một quãng đường, tôi cũng chạm mặt với vài xác chết cháy đen. Thay vì dùng Công đức, tôi chỉ cố kìm nén cơn buồn nôn trong lòng rồi đập nát khớp xương của chúng, sau đó để con gấu bông hấp thụ khói đen trong cơ thể chúng. Khi luồng khói đen thấp hơn một mức nhất định, chúng sẽ tự động tan biến đi.

Liên tiếp làm thịt 6 cái xác cháy khô, con gấu bông đã hồi phục rất nhiều, nhưng vẻ bề ngoài vẫn còn trong bộ dạng rách nát tả tơi/

Thông thường, trong Giấc mơ Thâm sâu, nếu hoạt động gắng sức trong một thời gian dài, người đó sẽ cảm thấy kiệt sức và lạc lối nhanh hơn. Nhưng rõ ràng tôi là một ngoại lệ. Sau khi chiến đấu với 6 thi thể cháy đen ấy, tôi vẫn còn khỏe khoắn và tràn đầy năng lượng. Theo suy đoán của bản thân, nguyên nhân chính có lẽ là do tôi từng hấp thụ cỏ Mộng Oanh và ăn vào đóa hoa trong mộng kia.

Nhờ có gấu bông dẫn đường, tôi nhanh chóng lướt qua khỏi đống phế tích này, rời ra những âm thanh hỗn tạp quỷ dị bên tai. Lúc này, suy nghĩ duy nhất trong đầu tôi chính là bắt lấy Trần Cửu Ca, sau đó đập cho gã ấy một trận, cướp lấy mấy món bảo vật trên người gã.

...

Sau khoảng 10 phút, tôi chẳng còn gặp bất cứ một xác chết cháy đen nào nữa. Các tòa nhà xung quanh trở nên khác lạ rất nhiều, mà mùi hôi thối trong không khí càng nồng nặc hơn lúc trước. Trong những căn phòng khi đi ngang, tôi bắt đầu trông thấy các phần tứ chi của nhân loại bị cắt xẻo xuất hiện tại đấy.

“Đây cũng là do trí nhớ hình thành sao?” Tôi đá nhẹ một đôi chân ngắn màu đen trước mặt, nhíu nhẹ chân mày. Dưới sự hướng dẫn của con gấu bông, dường như tôi đã tiến đến khu vực trung tâm của quần thể phế tích này.

Những tòa nhà ở đây, về cơ bản, đã không còn bộ khung kiến trúc ban đầu của nó nữa. Trận hỏa hoạn nào đó đã thay đổi mọi thứ về chúng, chỉ để lại một nỗi tuyệt vọng vô tận mà thôi.