“Có ai đó trong trại trẻ mồ côi muốn giết em ư? Lúc đó, em chỉ là một đứa trẻ thôi, tại sao đối phương lại muốn giết em? Lý do là gì?” Sở Môn chớp chớp mắt; trên khuôn mặt vốn bình tĩnh của gã lại lộ ra một ít kinh ngạc, thế là hỏi liên tiếp một vài vấn đề.
Diệp Băng ngồi trên giường, tỏ vẻ hơi hoài niệm trong lúc vuốt ve đệm chăn trên giường: “Chúng ta đi sang phòng làm việc của viện trưởng rồi nói tiếp. Anh cũng thấy đấy, Lối Vào Thiên Đường từng xảy ra hai vụ án nghiêm trọng. Đến nay, cảnh sát vẫn chưa bắt được hung thủ. Đến bây giờ, đây vẫn là một vụ án treo.”
“Ý em là sao?” Sở Môn đã đoán trước được lời mói tiếp theo của Diệp Băng: “Chẳng lẽ, em biết hung thủ là ai?”
“Đúng vậy! Em nhìn thấy quá trình giết người của kẻ đó. Đây cũng là nguyên nhân mà em nhất định phải thoát khỏi Lối Vào Thiên Đường. Nếu không đi, người chết tiếp theo chắc chắn sẽ là em.” Diệp Băng nói rất chắc nịch, tựa hồ những lời mà cô ta đang nói chính là sự thật vậy.
Sở Môn tập trung suy nghĩ, còn tôi lại vô cùng lo lắng khi ẩn nấp ngoài cửa. Lời của Diệp Băng nói hoàn toàn bất đồng với những gì mà tôi nhìn thấy trong giấc mơ của thằng nhóc lưng còng.
“Ai mới là kẻ đang nói dối đây?” Nếu không trải qua giấc mộng của thằng nhóc lưng còng, tôi chắc chắn sẽ không hoài nghi những gì mà Diệp Băng nói. Nhưng vừa rồi, tôi đã chứng kiến tất cả những gì từng xảy ra với tư cách là một kẻ ngoài cuộc, đồng thời cũng hiểu rõ ràng mối quan hệ giữa Diệp Băng và thằng nhóc lưng còng: “Tại sao Diệp Băng lại nói thế? Chẳng phải cô ấy cũng là bạn bè của thằng nhóc lưng còng sao?”
Vẫn ẩn sau lớp mặt nạ trên mặt, tôi nấp ngoài cửa, tiếp tục nghe lén.
“Trại trẻ mồ côi này được xây dựng ở vùng ngoại ô hẻo lánh, cách ly với thế giới bên ngoài. Chỉ có đứng tại địa phương cao nhất nơi đây, mới có thể nhìn thấy thành thị xa xa. Nơi này tên là Lối Vào Thiên Đường, trên thực tế lại càng giống như một khu ngục giam hơn.” Ánh mắt của Diệp Băng cứ mê ly dần, tựa như đang hồi tưởng lại quá khứ vậy: “Có người tìm trăm phương nghìn kế để được vào đây, được che chở. Lại có người khát vọng chạy trốn khỏi nơi này, thậm chí còn muốn triệt để phá hủy nó.”
Nghe qua thì đây chỉ là một câu nói vu vơ, nhưng đồng thời lại khiến cả tôi và Sở Môn chú ý đến.
Diệp Băng ngẩng đầu, dõi ánh mắt về phương xa, giống như đang nhớ lại: “Hung thủ giết chết bạn học và thầy giáo chính là một người như vậy. Trong lòng kẻ đó, trại trẻ mồ côi không phải thiên đường, mà chính là địa ngục. Kẻ đó sống tại đây và phải chịu đựng đủ loại áp bức, nhục nhã đến mức độ không tưởng. Cuối cùng, kẻ đó đã phản kháng lại bằng một thủ đoạn vô cùng cực đoạn.
“Để có thể giết chết thầy giáo, xét từ yếu tố thể chất, hung thủ hẳn là một người trưởng thành mới đúng. Làm cách nào mà em lại dính líu đến kẻ đó?” Sở Môn bắt được tính mấu chốt của vấn đề. Diệp Băng mới đến trại trẻ mồ côi mà thôi, thế nên chỉ tiếp xúc qua vài giáo viên là cao lắm rồi. Mà nếu vậy, thì chắc chắn cảnh sát sẽ điều tra ra hung thủ chính là một trong mấy người đó.
“Không phải người trưởng thành; hung thủ là một đứa trẻ, tên Trần Cửu Ca. Nó chỉ lớn bằng em thôi.” Diệp Băng định thần lại, nhìn về phía Sở Môn: “Em biết, anh cảm thấy rất khó hiểu với vấn đề này, nhưng sự thật lại chính là như vậy. Đứa nhỏ kia rất kỳ quái. Cậu ấy không có bạn bè, bị tất cả mọi người chán ghét, phỏng chừng còn mắc bệnh tâm lý ấy chứ. Có người từng nhìn thấy cậu ấy giết chết con chim nhỏ mà viện trưởng nuôi; lại có người từng chứng kiến cậu ấy phân thây xác chuột hoặc ếch nhái... Cậu ấy dị ứng với đám đông, không thích giao tiếp cùng người khác. Cậu ấy luôn ôm khư khư một con gấu nhồi bông to đùng...”
Từng lời phán xét thoát ra từ miệng của Diệp Băng; Sở Môn trong phòng đang chăm chú lắng nghe, còn tôi nấp bên ngoài căn phòng lại khó có thể giữ bình tĩnh được nữa.
“Đây chính là hình tượng thằng nhóc lưng còng trong suy nghĩ của Diệp Băng à? Không thể nào! Diệp Băng không có lý do gì để quên đi tất cả những chuyện từng xảy ra vào thời thơ ấu cả. Khi cô ta bị thầy Hồ dẫn đi, chính là thằng nhóc lưng còng đã ra mặt cứu cô ấy mà. Dựa theo tính cách của Diệp Băng, cô ấy sẽ không quên phần ân tình này.” Con người sẽ thay đổi, nhưng tính cách thế này của Diệp Băng sao lại thay đổi nhiều đến thế? Tôi nhíu mày, nhìn gương mặt quen thuộc kia: “Đây là Diệp Băng mà mình từng quen biết ư?”
Cuộc chuyện trò trong phòng vẫn tiếp tục, nhưng tôi lại không nghe tiếp. Chuyện khác thường, tất có nguyên do. Giữa những gì mà Diệp Băng nói và trải nghiệm của tôi trong giấc mơ của thằng nhóc lưng còng, 1 trong 2 chính là sự thật.
“Nên tin ai đây?”
Thằng nhóc lưng còng kéo tôi vào giấc mơ của nó, ưu tiên để tôi quan sát tất cả mọi chuyện – hành động này chắc chắn có nguyên do. Đây rõ ràng không chỉ để tôi tin tưởng nó, mà hẳn là định thông qua phương thức này để uyển chuyển nhắc nhở tôi một điều gì đó.
“Cuộc đời ngắn ngủi của thằng nhóc kia chính là một vở bi kịch. Nhưng từ trên người nó, tôi lại cảm nhận được một ngọn lửa nóng rực, nóng hơn cả niềm hy vọng nữa. Cảm giác đó còn sâu sắc hơn cả nỗi tuyệt vọng. Loại cảm giác đơn thuần đến cực hạn này, có lẽ chính là tình yêu của nó dành cho Diệp Băng.” Tôi tạm thời chỉ có thể dùng từ “yêu” để hình dung cho trường hợp này. Trước tiên, không nói đến nguồn gốc của loại tình yêu đó, hay dạng tình yêu đó có biến chất hay không, thì chỉ riêng với những gì mà thằng nhóc lưng còng đã làm cho Diệp Băng là đã có thể nhận ra rằng, nó thật sự quý trọng người bạn Diệp Băng. Đối mặt với thầy Hồ, phó viện trưởng, thậm chí là tất cả mọi người khác, nó cũng không chút do dự đứng chung một chỗ cùng Diệp Băng, yên lặng trả giá tất cả.
Thật ra có đôi khi, tôi thậm chí còn cảm thấy bản thân thằng nhóc lưng còng giống như một con gấu bông của Diệp Băng vậy. Nó không có cảm xúc của bản thân, chỉ vì ở bên cạnh cô gái kia.
“Người như vậy, làm sao có thể muốn giết Diệp Băng được?” Tôi đã có lựa chọn riêng trong lòng mình, thế nên ánh mắt nhìn về phía Diệp Băng lúc này cũng dần thù địch hơn.
“Phỏng chừng, giấc mơ của Diệp Băng ẩn giấu nguy cơ cực lớn. Chính vì dạng nguy cơ này tồn tại, thế mới khiến thằng nhóc lưng còng không dám hiện thân tùy tiện. Mà nguy cơ lớn nhất trong Giấc mơ Trung dung chỉ có thể là Bóng Đè, hay còn gọi là Ác mộng, mà thôi.” Tôi chưa từng thấy qua Bóng Đè, nhưng như vậy cũng không ảnh hưởng đến suy đoán của tôi: “Sở Môn đã sử dụng phương pháp khác để tiến vào giấc mơ của Diệp Băng. Gã vừa không có bùa Đồng Tang, cũng không mang theo một đống đạo cụ như mình. Tuy nhiên, gã đã nói rất nhiều câu trong giấc mơ của Diệp Băng. Người từ bên ngoài gây tác động đến giấc mơ, vậy sẽ dễ dàng triệu hồi Bóng Đè đến đây!”
Nghĩ thế, tôi bèn nhìn vào bên trong phòng nhỏ. Nếu giấc mơ này thật sự tồn tại Bóng Đè, vậy rất có thể là nó đang xuất hiện đâu đó xung quanh Sở Môn.
Nhìn lướt qua Diệp Băng trong phòng, sống lưng tôi rét lạnh. Nếu lúc trước bản thân không bị thằng nhóc lưng còng kéo vào giấc mơ, e là hiện tại tôi sẽ không bao giờ hoài nghi đến thân phận của “Diệp Băng” lúc này. Tôi sẽ tuyệt đối tin tưởng tất cả những gì Diệp Băng nói; sau đó dưới sự chỉ huy của cô ấy, tôi sẽ tiến từng bước về hướng vực sâu.
“Thật may quá!”
Ta không vội vàng bước ra, mà “Diệp Băng” trong phòng và Sở Môn cũng sắp chuyện trò xong. Dưới sự dẫn dắt của “Diệp Băng”, hai người phỏng đoán ra một phương pháp để thoát khỏi thế giới trong mờ này – chính là tìm ra hung thủ thật sự. Hơn nữa, phải giết chết nó trong giấc mơ này, vậy mới có thể cởi bỏ khúc mắc nhiều năm qua của “Diệp Băng”, từ đó sẽ thoát khỏi thế giới trong mơ.
Sau khi hai người thương lượng xong, Sở Môn rời khỏi khu phục hồi chức năng dưới sự dẫn dắt của “Diệp Băng”, tìm kiếm dấu vết của thằng nhóc lưng còng để lại trong trại trẻ mồ côi.
“Cô ta đang âm mưu gì thế nhỉ?” Tôi biết rất rõ thằng nhóc lưng còng không thể để lại manh mối giết người, bởi vì nó không phải là hung thủ. Tên đồ tể thật sự chính là con gấu nhồi bông, cũng chính là một linh hồn tà ác nào đó.
Rời khỏi khu Phục hồi Chức năng, bầu trời trong giấc mơ này tựa hồ càng thêm tối tăm. Dường như có một màn sương nào đó xuất hiện giữa đất trời, khiến tầm nhìn bị thu hẹp lại khoảng chừng 10 mét.
Sở Môn và “Diệp Băng” đẩy cửa sắt ra, đi về phía ký túc xá. Trên đường đi, Diệp Băng kể lại vụ án giết người đầu tiên xảy ra trong trại trẻ mồ côi năm đó cho Sở Môn nghe - vụ án giấu xác trong nhà vệ sinh.
Phiên bản “Diệp Băng” hiện tại nói chuyện hoàn toàn khác với những gì mà tôi từng nhìn thấy. Cô ta thậm chí còn không biết tên của đứa trẻ đã chết, chỉ biết nơi xảy ra vụ án và thân phận nạn nhân là bạn cùng phòng của Trần Cửu Ca mà thôi.
Đến tận bây giờ, Sở Môn vẫn chưa hoài nghi Diệp Băng. Hai người ấy đi vào nhà vệ sinh tầng hai của khu ký túc xá. Vì từng xảy ra án mạng, nơi này đã bị niêm phong, cấm sử dụng, khóa chặt cửa lại.
“Chính là nơi đây! Có muốn vào xem hay không?”
“Chắc chắn là phải vào xem rồi! Bất quá, anh không giỏi môn suy luận phá án. Giá mà có người kia ở đây thì tốt rồi.” Sở Môn lẩm bẩm. Tôi biết, “người kia” trong miệng gã hẳn là đang nói đến tôi. Gã từng xem tôi livestream rồi, biết tôi có kinh nghiệm phong phú trong phương diện này.
“Ai thế? Ngoại trừ anh, còn có người khác bước vào giấc mơ của Diệp Băng nữa à? Tại sao em không phát hiện ra?”
Giọng điệu của “Diệp Băng” rất bình thường, nhưng Sở Môn chợt dừng bước khi vừa nghe vậy. Gã quay đầu, nhìn Diệp Băng.
“Mặt em có dính thứ gì à? Sao anh nhìn em như thế?”
“Không có gì, chỉ là cảm giác khá kỳ quái.” Sở Môn thọt hai tay vào túi áo: “Vừa rồi, em nói ‘ngoại trừ anh, còn có người khác bước vào giấc mơ của Diệp Băng nữa à?, nhưng chẳng phải em chính là Diệp Băng sao? Thông thường, người ta phải nói là ‘còn có người khác bước vào giấc mơ của em nữa à’, chứ không phải dùng chủ ngữ là Diệp Băng như thế này!
“Thành thật mà nói, trước khi gặp được anh, em thậm chí còn không rõ mình đang ở trong giấc mơ đấy. Anh gọi nơi này là cảnh trong mơ của Diệp Băng, nên em cứ thế mà thuận miệng nói theo thôi.” Diệp Băng giải thích có chút gượng ép: “Em vẫn luôn tích cực phối hợp với anh mà. Anh hỏi cái gì, em trả lời cái đó. Anh đột nhiên xuất hiện, tìm đến em; em còn chưa hoài nghi anh có ý đồ xấu, mà anh đã hoài nghi em rồi?”