TRUYỆN FULL

[Dịch] Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 518: Cạm bẫy tử vong (2)

Sở Môn yên lặng nhìn Diệp Băng, không bộc lộ nhiều biểu cảm cho lắm, cũng không nói thêm gì nữa: “Vậy tiếp theo, chúng ta nên làm thế nào? Tiến vào hiện trường giết người năm đó để điều tra ư?”

Lắc lắc ổ khóa trên cửa, Sở Môn chỉ tùy tiện thử xem. Nhưng không nghĩ tới, chỉ cần kéo nhẹ một cái, dây xích khóa cửa đã rơi xuống.

“Dù sao cũng đã đến rồi, chúng ta vào xem thử đi. Em cũng chưa bao giờ đến nơi này.” Diệp Băng dẫn đầu đi trước, đưa tay đẩy cửa sắt ra. Nhà vệ sinh này đã ngừng sử dụng trong một thời gian dài, bên trong đã sớm không còn mùi vị gì. Hết thảy, đều giữ nguyên cảnh tượng của nhiều năm trước.

“Thi thể của nạn nhân đầu tiên chính là được phát hiện ở chỗ này.” Diệp Băng chỉ vào hố xí trong nhà vệ sinh; gạch men nơi đó đều đã bị đào lên, chỉ còn lại một cái lỗ lớn tối đen như mực: “Nghe người khác nói rằng, đầu nạn nhân thò ra bên ngoài hố xí này khi đó và cũng đã ngừng thở rồi. Cảnh sát cũng không biết nạn nhân bị nhét vào hố xí này bằng cách nào. Bởi vì, bọn họ tốn rất nhiều công sức để đào thi thể ra.”

Sở Môn nhìn xuống cái hố đen kịt kia; bên trong là một không gian tối tăm, tựa như một đường hầm dẫn đến một địa phương nào đó vậy: “Một người sống sờ sờ mà bị nhét vào cái hố xí này ư?”

Gã ngồi xổm bên cạnh hố xí, vẫn chưa chú ý tới việc Diệp Băng phía sau đã lặng lẽ tiếp cận gã. Một đôi cánh tay mảnh khảnh chậm rãi vươn về phía sau lưng gã, trông như chuẩn bị đẩy gã xuống đó vậy.

Đang trốn bên ngoài cửa, thấy như thế, tôi không thể không hiện thân.

“Đùng!”

Tung chân đá văng sợi xích trên mặt đất, tôi giả bộ như mình vừa mới tiến vào nơi này, đang chuẩn bị đi điều tra, đồng thơi còn đẩy tung cánh cửa nhà vệ sinh vừa bị Diệp Băng vụng trộm đóng kín hơn phân nửa.

Nghe thấy tiếng động, Diệp Băng lập tức dừng tay. Sở Môn cũng đứng lên, cảnh giác nhìn về phía cánh cửa.

Màn hình điện thoại di động phát ra ánh sáng nhàn nhạt, hắt lên chiếc mặt nạ hai màu đen trắng mà tôi đang đeo. Tôi im lặng, bước vào trong phòng.

“Mày là...?” Sở Môn sửng sốt một chút. Lúc này, chiếc mặt nạ Tu La Thiện Ác đã che kín mặt tôi, thế nên gã cũng không nhận ra tôi được.

Tôi vẫn không nói gì, vì không chắc là cô gái mang tên “Diệp Băng” này có nhận ra giọng nói của tôi hay không. Tôi không muốn bại lộ thân phận của mình nhanh như vậy.

Đưa tay đặt điện thoại di động của Âm Gian Tú Tràng vào bên tai, tôi thực hiện một động tác tựa như vừa gọi điện thoại vậy. Đây là ám hiệu mà tôi và Sở Môn đã thương lượng kỹ càng trước khi bước vào giấc mơ; mà người khác cũng rất khó bắt chước cử chỉ này. Dù gì đi nữa, chỉ mỗi tôi có thể đem theo điện thoại Âm Gian Tú Tràng vào giấc mơ mà thôi.

Nhìn thấy động tác này, ánh mắt Sở Môn sáng lên. Trong nháy mắt hiểu ra, gã siết chặt tay trái lại, thọt tay vào túi áo khoác trắng.

Gã thuận tay trái, và hành động này chính là phản ứng đối đáp của gã dành cho tôi.

“Chính xác! Là người một nhà. Kẻ này không phải do Bóng Đè giả mạo.”

Tôi và Sở Môn đều thở phào nhẹ nhõm. Dưới tình huống người thứ ba không hề phát hiện ra, chúng tôi đã có thể xác định thân phận lẫn nhau.

“Anh là ai?” Người mở miệng nói chuyện chính là Diệp Băng: “Vì sao lại có một người kỳ quái thế này bước vào giấc mơ của tôi? Anh cũng đến để cứu tôi à? Sao anh vẫn đeo mặt nạ?”

“Cô có thể gọi tôi là anh streamer. Tôi tới đây để phối hợp với bác sĩ tiến hành trị liệu cho cô.” Tôi cố ý thay đổi giọng nói, biến âm thanh của mình thành dạng khàn khàn, trầm thấp.

Diệp Băng nhíu nhẹ làn chân mày xinh đẹp: “Không đúng! Anh mang đến một cảm giác rất quen thuộc cho tôi. Tuy anh đeo mặt nạ, nhưng tôi cứ cảm thấy mình đã gặp anh ở đâu đó rồi? Anh có thể tháo mặt nạ ra không?”

Tôi không rõ “Diệp Băng” là đang thử thăm dò tôi, hay thật sự cảm thấy quen thuộc, nhưng tôi chỉ lắc đầu: “Các người tới đây làm gì?”

Sở Môn kể lại mọi diễn biến của bản thân gã cho tôi nghe. Gã bước vào giấc mơ trước tôi, sau đó nhanh chóng phá đảo Giấc mơ Nhạt nhẽo của Diệp Băng, tìm được cánh cửa dẫn vào Giấc mơ Trung dung này. Tại nơi đây, gã đã gặp Diệp Băng.

“Dễ dàng tìm được như vậy à?” Tôi lạnh lùng cười nhạt; có chiếc mặt nạ che chắn lấy, tôi cũng không sợ Diệp Băng nhìn thấy nụ cười của mình, “Vậy ý anh là, chỉ cần chúng ta tìm được đường ra ngoài, vậy sẽ có thể đánh thức Diệp Băng, đúng không?”

“Ừ.” Sở Môn thuật lại cho tôi biết về phương pháp mà gã và Diệp Băng từng bàn bạc với nhau. Tôi cũng không phản bác, vì hiện tại còn chưa đến lúc trở mặt với cô nàng Diệp Băng giả mạo này. Biện pháp tốt nhất chính là thăm dò rõ từng chi tiết của cô ta, xem có thể moi móc được manh mối hữu ích nào hay không.

“Vậy các người có phát hiện gì không?” Vẫn là cố tình đổi giọng, tôi hỏi dò.

“Tạm thời chưa có. Mà anh đến đây là vừa kịp lúc. Chuyên ngành phải để dành cho người sành sỏi, tôi để mấy việc giải đố phá án lại cho anh xử lý đấy. Dù tôi có giỏi giang cỡ nào, vậy cũng chỉ là một người bác sĩ mà thôi.” Sở Môn thọt hai tay vào túi, ngênh ngang bước sang một bên.

“Anh khiêm tốn quá nhỉ?” Tôi đi đến bên cạnh cái hố, nhìn xuống không gian tối đen như mực bên dưới. Thầm nhớ lại động tác của Diệp Băng ban nãy, dường như cô ta định đẩy Sở Môn xuống đây.

“Cái hố này sẽ dẫn đến đâu nhỉ? Một cái hố từng có thi thể bị nhét vào trong đó, vậy hẳn sẽ là biểu tượng cho cái chết trong giấc mơ. Nếu rơi vào cái hố này, có phải mang ý nghĩa là đã chết đi rồi hay không?” Dĩ nhiên, đây là điều mà tôi đang thầm nghĩ, thay vì nói ra trước mặt Diệp Băng. Tôi thầm phán đoán: “Nếu là vậy, Diệp Băng làm thế là muốn giết chết Sở Môn. Cô ta không trực tiếp ra tay, mà định mượn cạm bẫy trong giấc mơ để tiến hành giết người một cách gián tiếp. Chẳng lẽ, cho dù là Bóng Đè trong giấc mơ cũng không thể trực tiếp giết người à?”

Tôi từng gặp qua tình huống giết người trong mơ. Vào cái lần nhập mộng đầu tiên, tôi đã trông thấy ý thức của Tử Sửu bị vỡ tan, cuối cùng chết trong giấc mơ của Hoàng Tuyết.

“Anh có nhận ra manh mối nào không?” Có người ngoài ở đây, Diệp Băng cũng tự kiềm chế rất nhiều. Kế hoạch của cô ta bị phá rối, thế nên lúc này chỉ có thể ngoan ngoãn đứng yên.

Tôi lắc đầu, giả bộ nói: “Nếu suy luận từ việc đối chiếu với những loại hố xí khác, trên tiền đề là không sử dụng thêm các loại công cụ, vậy cơ bản là không thể nào nhét được một người vào đây. Đừng nói hung thủ là một đứa trẻ, cho dù hung thủ là một tay tội phạm sành sỏi thì vẫn là không thể.”

“Diệp Băng! Chẳng phải em nói rằng mình đã từng chứng kiến quá trình giết người của thằng nhóc kia hay sao? Kể lại cho anh streamer nghe về những gì mà em thấy đi. Anh ấy là một tay chuyên nghiệp đấy, chắc chắn sẽ giúp em giải quyết được bí mật nơi đây.” Đứng ngay cửa ra vào, Sở Môn phối hợp rất ăn ý với tôi.

Diệp Băng im lặng một lúc, hồi lâu sau mới lẩm bẩm một câu: “Thật ra, em chỉ chứng kiến quá trình giết người của một vụ án khác mà thôi.”

“Vụ án khác? Ý em là, chuyện liên quan đến người giáo viên bị ép nhảy lầu kia ư?”

“Ừm.” Diệp Băng biết rõ, nếu cứ ở lại đây cũng chỉ khiến lãng phí thêm thời gian mà thôi. Thế là, cô ta quyết đoán đi ra ngoài: “Em dẫn các anh đến đó.”

Đi theo phía sau Diệp Băng, nhìn bóng dáng quen thuộc của cô ấy, ngay cả kiểu cách đi bộ cũng tương tự với những gì đã in hằn trong ký ức của tôi.

Bắt chước quá giống rồi! Tôi thầm than nhẹ, im lặng đi theo cô ta.

Ra khỏi khu ký túc xá, chúng tôi lại quay về khu Phục hồi Chức năng. Diệp Băng đi đằng trước, giới thiệu sơ về tình huống lúc đó.

“Người giáo viên bị ép nhảy lầu kia có họ Hồ. Ngày đó, thầy vừa bảo em đi cùng thầy đến khu Phục hồi Chức năng để quét dọn vệ sinh. Sau khi chúng em vừa tiến vào một căn phòng kín trên lầu 2, thầy Hồ tựa như đã biến đổi thành một con người khác. Thần sắc của thầy khá bối rối, liên tục hỏi em xem có thứ gì đó đang bò trên lưng thầy hay không?” Giọng điệu của Diệp Băng đầy sự nghi hoặc: “Em xem qua nhiều lần, nhưng sau lưng của thầy Hồ chẳng có gì cả. Chỉ là, nếp gấp áo sơ mi của thầy bị đè phẳng xuống, quả thật tạo cảm giác như có ai đó đang nằm sấp trên lưng vậy.

Lúc đó em còn nhỏ, thế nên cũng rất sợ hãi vì hành vi khác thường của thầy Hồ đây. Em trốn bên cạnh giường, để rồi trông thấy dường như thầy ấy bị một thứ vô hình nào đó đuổi theo. Thầy điên cuồng rời khỏi phòng, sải bước chạy lên tầng thượng.

Sau khi bình tĩnh lại, em cũng hơi tò mò, thế nên lập tức đuổi theo thầy ấy đến tầng thượng của khu Phục hồi Chức năng.” Sắc mặt của Diệp Băng dần trở nên xấu xí đi; cũng không biết là do cô ta giả vờ, hay thật sự nhớ lại một chuyện gì đó: “Chờ đến khi em lên đến tầng thượng, cũng vừa kịp lúc nhìn thấy Trần Cửu Ca đi ngược xuống từ tầng thượng. Dáng vẻ của nó lúc đó cực kỳ đáng sợ. Đến hiện tại, em vẫn còn nhớ rõ như in đây này.”

Diệp Băng dừng lời một chút, sau đó nói tiếp: “Đứa bé kia ôm theo con gấu nhồi bông rách nát, biểu tình rất dữ tợn; tròng mắt nó chằng chịt các sợi tơ máu. Nhưng thứ càng khiến người ta sợ hãi hơn chính là, phọt-mơ-tuya của phần lưng con gấu bông ấy đã bị kéo xuống. Nó đi ngang qua em, mà em vừa liếc mắt sang thì nhìn thấy một hình ảnh cực kỳ khủng khiếp. Bên trong cơ thể con gấu bông ấy, còn cất giấu hai cánh tay còn chảy máu đầm đìa! Kiểu như, vừa mới chặt từ cơ thể của một ai đó vậy!

Em chắc chắn là mình không nhìn lầm. Lúc ấy, em cũng không biết tại sao mình lại can đảm đến mức dám chạy lên tầng thượng nữa. Có lẽ khi đó, em cứ nghĩ mình gặp được thầy Hồ là sẽ an toàn, nhưng chuyện kế tiếp càng khủng khiếp hơn.” Diệp Băng đi ở phía trước; lúc này, ba người chúng tôi đã đi lên tầng thượng. Cô ta chỉ vào phần rìa tòa nhà: “Chính là vị trí đó. Em nhớ rất rõ ràng, lúc ấy thầy Hồ đang đứng đó, cúi đầu nhìn xuống bên dưới. Cũng không rõ là thầy nhìn thấy hình ảnh đặc biệt gì, lại vươn tay chộp lấy, cuối cùng là trượt chân rơi xuống bên dưới.

“Ông ta thấy thứ gì đó trước khi chết à?” Tôi hơi kinh ngạc. Trong giấc mơ của thằng nhóc lưng còng, tất cả các vụ giết chóc đều do con gấu nhồi bông thực thi, còn về phương pháp gây án cụ thể thế nào thì cũng không rõ lắm: “Ở vị trí đó ư?”

Tôi cầm theo điện thoại di động của Âm Gian Tú Tràng. Đứng ở rìa tòa nhà khu phục hồi chức năng, nơi này cách mặt đất cao lắm là mười mấy mét, không tính quá cao: “Ttrước khi chết, thầy Hồ đã nhìn thấy gì nhỉ?”

Trong lúc tôi đang suy nghĩ, phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói của Sở Môn: “Cẩn thận!”