TRUYỆN FULL

[Dịch] Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 516: Cô ấy là...?

Bầu trời âm u không ánh sáng, Lối Vào Thiên Đường trong giấc mơ của Diệp Băng vô cùng vắng vẻ. Đi trên con đường xi măng, xung quanh không không thấy một ai.

“Hoang phế vậy ư? Không thể nào!” Hàng rào đã được sơn mới, sân chơi cũng đã được cải tạo qua một lần. So với cảnh trong mơ của con gấu nhồi bông, nơi này có vẻ sạch sẽ hơn nhiều.

“Không một bóng người sao? Thế này cũng quá yên tĩnh rồi?” Kiến trúc bên trong không thay đổi quá nhiều; tòa nhà giảng đường, khu Phục hồi Chức năng... vẫn còn đó.” Nền tảng cấu thành giấc mơ thường là những ký ức khó quên nhất. Đối với Diệp Băng, đây chính là một trong những nơi quan trọng nhất trong cuộc đời cô ấy. Như vậy, cô ta sẽ xuất hiện với hình tượng gì trong giấc mơ của chính mình đây?

Trong trại mồ coi, một bóng người cũng không có. Tôi đi xa hơn 10 mét, cảm giác thân thể lạnh lẽo dần. Giấc mơ này mang đến cảm giác còn quỷ dị hơn cả giấc mơ của con gấu nhồi bông nữa.

“Đành tìm kiếm từ từ vậy, điều tra hết mỗi nơi một lần. Nếu may mắn, không chừng còn có thể gặp được Sở Môn.” Tôi nhớ lại những gì đã xảy ra trong giấc mơ của con gấu nhồi bông, dõi mắt quanh quẩn giữa các tòa nhà, suy nghĩ về công dụng của chúng.

Nơi đầu tiên tôi đi chính là tòa nhà giảng đường, vì nơi mà tôi tò mò nhất chính trong cả khu Lối Vào Thiên Đường này chính là văn phòng viện trưởng. Trong giấc mơ của con gấu nhồi bông, tôi bị nó dắt mũi dẫn đi, không có cơ hội xem xét. Lần này, khi tiến vào cảnh mộng của Diệp Băng, dĩ nhiên là tôi sẽ không phớt lờ nơi đó nữa..

Tòa nhà giảng đường vẫn như cũ, là một tòa nhà ba tầng độc lập, cách xa các tòa nhà xung quanh.

“Giấc mơ này có bầu không khí nặng nề quá, tựa như thiếu đi một chút gì đó?” Tôi đều quen thuộc mọi con đường. Đi thẳng lên lầu 3, tôi phá mở cửa phòng viện trưởng. Cách bài trí bên trong cũng khá giống với ấn tượng của tôi.

Tôi bèn lục lọi tìm kiếm tin tức về ông Trần. Hơn 10 phút sau, lại chẳng có thu hoạch gì nhiều. Ông lão này thật sự quá mức thần bí, không lưu lại bất kỳ sơ hở nào.

“Trong giấc mơ của con gấu bông, ông Trần xuất hiện với hình tượng người không mặt. Thật là kỳ quái, vì sao ngoại hình của ông ta lại khác biệt tất cả những người còn lại?”

“Không mặt, chẳng lẽ là do thằng nhóc lưng còng chưa từng nhìn thấy mặt ông Trần? Hay bởi vì...” Trong đầu tôi sinh ra một loại ý nghĩ khác. Trong rất nhiều các câu chuyện thần thoại dân gian, bộ dáng của thần linh chính là như vậy. Người phàm vĩnh viễn không thể nhìn thấy mặt thật của thần linh. Một khi trông thấy rõ ràng, đó chính là hành vi khinh nhờn.

“Chẳng lẽ trong lòng thằng nhóc, ông Trần chính là một tồn tại tựa như thần linh? Nó xem ông Trần như một vị thần duy nhất tại Lối Vào Thiên Đường à?”

Lắc nhẹ đầu, tôi nhanh chóng xua đi mấy ý nghĩ vớ vẩn đó. Sau này nếu có cơ hội, có lẽ tôi sẽ hỏi thẳng thằng nhóc lưng còng.

Tìm kiếm suốt một thời gian dài, điều có giá trị duy nhất chính là một bảng kế hoạch trong ngăn kéo bàn làm việc.

Ông Trần đã soạn thảo một bản kế hoạch chi tiết cho bản thân. Ông ta muốn trong vòng 5 năm phải cứu trợ được một số lượng trẻ mồ côi và người khuyết tật cụ thể. Thoạt nhìn, cũng không có gì quá khúc chiết. Nhưng nếu đọc kỹ bản báo cáo kia, tôi chợt phát hiện ra rằng, vì bằng mọi giá để đạt được mục tiêu này, thậm chí ông Trần còn bỏ ra một cái giá rất lớn để thu nhận trẻ em từ các trại trẻ mồ côi khác nhằm thuyên chuyển đến nơi đây. Hành động bất thường này đã khiến tôi chú ý. Vậy, e rằng mục đích cho hành động làm từ thiện, nhận nuôi trẻ mồ côi, người khuyết tật của ông Trần cũng không đơn thuần.

Nghĩ đến điều này, tôi lại liên tưởng đến một chuyện khác. Ở khu Song Phật thuộc Tân Hỗ, nơi đó cũng có một số lượng lớn người khuyết tật sinh sống.

Song Diện Phật dường như cũng vô cùng hứng thú với người khuyết tật. Thiên đạo có thiếu, ở phương diện này, ông Trần và Song Diện Phật lại có điểm cưc kỳ tương đồng.

“Chẳng lẽ ông Trần chính là Song Diện Phật?” Ý nghĩ này vừa nảy sinh, dần dà lại tựa như cỏ dại sau mưa, chiếm cứ toàn bộ đầu óc tôi: “Song Diện Phật đã bày binh bố trận cách đây 20 năm. Mà khu trại trẻ mồ côi này cũng được ông Trần thành lập cách đây 20 năm. Thậm chí, mọi tư liệu mà mình nắm giữ về ông Trần cũng có khoảng thời gian bắt đầu vào 20 năm về trước.”

“Lộc Hưng, Tử Sửu, Tử Mão, Khâu Nhậm...” Từng nhân vật lướt ngang trong đầu tôi; tại sao những người này lại hết lòng đi theo Song Diện Phật? Bọn họ đã dính liếu đến Song Diện Phật thông qua tình huống nào? Ngoại trừ Lộc Hưng, có khi nào những người khác đều là trẻ mồ côi do Song Diện Phật chọn ra từ cô nhi viện?

Tôi không có bất kỳ chứng cớ gì, chỉ là suy đoán trống không. Rất khó để tìm ra những người mang số mệnh đặc thù, mà người có được tiềm chất trở thành Soán Mệnh Sư lại càng ít. Nhưng Song Diện Phật lại có nhiều thủ hạ thuộc loại người này đến vậy.

Gã không thể nào đi từ nhà này sang nhà khác để tìm kiếm người có duyên được. Theo tôi suy đoán, chỉ có thể chọn trong đám trẻ mồ côi, sau đó từ từ nuôi nấng dần.

Từ lần đầu tiên tranh đấu với gã trong lúc livestream đến bây giờ, hầu như mỗi lần livestream đều có thể nhìn thấy bóng dáng của Song Diện Phật. Bất quá, cũng vẻn vẹn chỉ là thấy qua bóng dáng mà thôi. Đến hiện tại, tôi cũng chưa từng thấy qua chân dung của Song Diện Phật, thậm chí còn không xác định được rốt cuộc thì Song Diện Phật là 1 người hay 1 tổ chức nữa.

Nên bây giờ, nếu có thể xác định ông Trần chính là Song Diện Phật, hoặc là người thuộc tổ chức Song Diện Phật, thì đây rõ ràng là một bước đột phá cực kỳ quan trọng.

Đẩy vào ngăn kéo bàn làm việc, tôi lại mở cửa tủ hồ sơ. Bên trong có một số văn bản ghi lại sự việc mấy năm nay, bao gồm các chuyện lớn chuyện nhỏ tại Lối Vào Thiên Đường.

Trong đó, có bao gồm cái chết của Phúc Hân trong nhà vệ sinh và thầy Hồ nhảy lầu. Có thể là để tránh phiền toái không cần thiết, trên những văn bản này không đề cập đến tên của hai người; nhưng khi so sánh các sự kiện mà tôi biết, hai vụ án này chính là nói về hai người đó.

Đến nay, cái chết ly kỳ của hai người đó vẫn chưa tìm được hung thủ. Trong trại trẻ mồ côi vẫn luôn có tin đồn về việc nơi này bị ma ám. Dần dần, người người hoảng sợ, bàng hoàng; một cảm xúc kinh hãi tràn ngập trong cả cô nhi viện.

“Diệp Băng cũng không biết hung thủ giết chết thầy Hồ và Phúc Hân chính là thằng nhóc lưng còng. Mình có thể cảm nhận được nỗi hoảng sợ chết chóc trong giấc mơ của cô ấy. E rằng, tầng Giấc mơ Trung dung này cũng là một cơn ác mộng.” Giấc mơ được tạo thành từ ký ức, nên nỗi sợ hãi trong ký ức dĩ nhiên cũng được đưa vào giấc mơ, phát triển thành tất cả các loại sợ hãi. Đó cũng là những gì mà mọi người thường nói về việc tự mình hù mình.

Đặt tất cả đồ đạc trong phòng về vị trí cũ, tôi mở cửa ra khỏi văn phòng viện trưởng. Bên ngoài vẫn như cũ, không có một bóng người; hành lang trống rỗng, phòng học trống không.

“Tính cách Diệp Băng khá quái gở. Có lẽ, thế giới trong mắt cô ấy chính là như vậy, trống rỗng; không ai có thể tiến vào tầm mắt của cô ta.” Bước ra khỏi tòa nhà giảng đường, địa điểm thứ hai mà tôi đi đến là khu vực Phục hồi Chức năng. Trong giấc mơ của con gấu nhồi bông, nơi Diệp Băng xuất hiện lần đầu tiên chính là khu vực Phục hồi Chức năng đó.

Dọc theo đường đi, cũng không thấy một ai. Lá gan của tôi cũng chậm rãi lớn dần lên; tôi tăng nhanh tốc độ, chạy nhanh torng cô nhi viện.

Cót két...

Tôi đẩy cánh cửa sắt của khu vực Phục hồi Chức năng ra, đi vào tòa nhà bán khép kín này theo con đường mà thằng nhóc lưng còng đã đi trước đó.

Cửa ra vào và cửa sổ ở tầng trệt được đóng chặt hoàn toàn, rèm kéo phủ kín.

Ta không kiểm tra từng mà, chỉ đi thẳng đến lầu 2, nơi mà thầy Hồ và gã Vương đến gặp Diệp Băng vào lần đầu tiên kia.

Vừa lên lầu 2, vẫn là cùng một vị trí, tôi chậm rãi dừng bước.

“Trong phòng có người đang nói chuyện!” Trong thế giới giấc mơ tĩnh mịch, có âm thanh truyền ra từ căn phòng nhỏ kia, vô cùng rõ ràng. Kẻ đang nói chuyện là một người phụ nữ.

“Lúc mới được đưa vào trại trẻ mồ côi, bởi vì không thích nói chuyện nên em bị nghi ngờ là mắc chứng tự kỷ. Thế cho nên, viện trưởng sắp xếp em ở khu Phục hồi Chức năng. Lúc ấy, em ở tại gian phòng này. Thật không nghĩ tới, có một ngày em còn có thể trở lại nơi đây.”

Sử dụng Phán nhãn, tôi nhìn trộm qua lớp kính đang ngăn cách tầm nhìn này.

Căn phòng không lớn lắm, bên trong có một nam một nữ với vóc dáng của người trưởng thành.

Người đàn ông mặc áo khoác trắng, cao gầy, trông khá thông mình, cũng chính là Sở Môn từng bước vào giấc mơ trước tôi một bước.

Người phụ nữ mặc một chiếc váy dài màu nhạt, ngũ quan xinh đẹp, tóc dài tùy ý buông thõng đôi bờ vai. Cô nàng trông có vẻ lười biếng, thoạt nhìn cứ như một con mèo nhỏ vô hại. Chỉ là, giọng điệu nói chuyện của cô ta mang theo một ít cảm giác lạnh lùng.

“Diệp Băng ư?” Nếu không phải đang đeo mặt nạ, suýt nữa tôi đã hô to tên cô ta. Quá bất ngờ! Tôi không nghĩ là mình có thể tìm thấy cô ấy nhanh đến như vậy.

“Sao thuận lợi thế này? Cứ có cảm giác ảo ảo thế nào ấy!” Tôi nhanh chóng bình tĩnh lại, tạm thời không xuất hiện, tiếp tục quan sát.

“Căn phòng này là nơi giấc mơ của em bắt đầu sao?” Sở Môn thọt hai tay vào túi: “Được rồi! Vậy bây giờ, em có thể nói cho anh biết địa điểm chấm dứt giấc mơ của em là ở đâu không?”

Diệp Băng cười nhẹ, tỏ vẻ nghi hoặc: “Em không hiểu rõ ý của anh lắm?”

“Nói anh biết, tại sao em phải rời khỏi trại trẻ mồ côi này. Nếu tìm ra nguyên nhân thật sự, chúng ta có thể tìm thấy cửa ra.”

Sở Môn nói xong câu đó bằng một tốc độ rất bình thường. Gã cũng không có cảm giác gì không ổn. Ngay từ đầu, tôi cũng thấy chẳng có gì đặc biệt; nhưng càng nghĩ, trong lòng tôi lại càng không yên: “Sở Môn chắc chắn là không chỉ nói đúng 1 câu trong giấc mơ của Diệp Băng. Có khi nào... sẽ triệu hồi Ác Mộng đến hay không?”

Nghe Sở Môn nói xong, Diệp Băng cúi đầu trầm tư: “Nguyên nhân mà em rời khỏi đây rất phức tạp, chủ yếu vẫn là có liên quan đến trại trẻ mồ côi này.”

“Có liên quan gì?”

“Em bị ép buộc phải rời đi. Nếu như em không đi, người chết tiếp theo sẽ là em.” Diệp Băng cười tuơi, đầy vẻ thản nhiên.

Nghe cô ấy nói xong, Sở Môn và người đứng ngoài cửa là tôi đều ngây ngẩn cả người.

“Có gì đó... lạ lắm...”