Xoay quanh việc xếp hạng mười bài thi cuối cùng, các vị khảo quan đã trải qua một hồi tranh đấu kịch liệt, nước bọt văng tứ tung, môi lưỡi tựa gươm đao. Rốt cuộc, thứ hạng của bảy trong mười bài thi cuối cùng cũng đã được định.
Chỉ còn ba bài thi đứng đầu là vẫn chưa phân định.
Ba bài thi này đều nhận được sự ủng hộ của nhiều vị khảo quan. Trong tám vị đồng khảo quan, có ba vị nghiêng về bài thi do Phó Chủ khảo Yên Mậu Khanh điểm ra; ba vị đồng khảo quan khác cùng Chánh Chủ khảo Từ Giai chung một chiến tuyến, nhất trí công nhận bài thi của vị chủ khảo Cao Tiến được cho là “cuồng ngạo” kia. Bài thi ấy không chỉ có lối viết bát cổ xuất sắc, mà ngay cả thanh từ cũng đặc sắc riêng biệt. Dù lời phê “được bậc sĩ tử thế này, có thể vang danh rồi” có phần khoa trương, nhưng tuyệt đối là lựa chọn hàng đầu cho ngôi vị Hội nguyên lần này. Hai vị đồng khảo quan còn lại thì chọn một bài thi khác, bài thi đó có lối viết bát cổ công phu vững chãi, thanh từ cũng khí tượng bao la, quả là một tác phẩm tuyệt bút.
Yên Mậu Khanh trong lần xếp hạng cuối cùng này lại tỏ ra vô cùng tĩnh lặng. Ba vị đồng khảo quan đứng sau hắn thì mặt đỏ tía tai, dựa vào lý lẽ mà tranh cãi không ngừng. Ba người này đều là thành viên trong Nghiêm Đảng.
Từ Giai là một bậc lão thành nhân hậu, ít nói, nhưng thân phận của y vốn đã ở đó.