Mực đã khô, Chu Bình An liền thu bài thi, cẩn thận bỏ vào túi đựng bài thi, treo lên vách tường.
Giờ này trời đã tối, màn đêm đậm đặc như mực, tựa hồ nhúng bút lông ra ngoài là có thể thấm mực. Cùng với màn đêm buông xuống khảo trường còn có tiếng gió bắc gào thét, gió rất lớn, đám binh lính đứng gác bên ngoài lạnh đến run rẩy.
Đương nhiên, cùng với gió bắc gào thét, còn có mùi xú uế từ gian kế bên truyền đến, chịu đựng sự tàn phá sâu sắc nhất chính là xú hào.
Từ đằng xa truyền đến tiếng nôn mửa của vị huynh đài nào đó, trong đêm khuya tĩnh mịch, đặc biệt rõ ràng, có lẽ cũng là một kẻ bất hạnh giống như ta vậy.
Thân ở xú hào thì sao chứ, ta tự làm khẩu trang là được.