Tiết trời đầu xuân còn rét, một giọt mưa đá khẽ rơi.
Chu Bình An vừa viết xong bài Bát Cổ thứ hai, đặt bút xuống thì thấy bên ngoài một giọt mưa đá rơi xuống đất, gã đại binh đứng gác bên ngoài rụt cổ lại.
Mưa rồi!
Chu Bình An ngẩng đầu nhìn kỹ lại Hào Xá của mình, ừm, không tệ, tuy là Xú Hào, nhưng kết cấu phòng ốc tốt, đặc biệt là tầng trên cùng vừa mới được tu sửa, lớp chống thấm cũng được bố trí rất tốt, hoàn toàn không cần lo lắng về việc bị dột.
Thế là, Chu Bình An lấy chiếc dù mang theo từ trong hành lý ra, đưa ra ngoài, chỉ vào chiếc dù của mình cho gã đại binh đang rụt cổ bên ngoài, rồi đặt nó ở trên tường bên ngoài Hào Xá.