Tầm mắt dần rõ ràng từ trong mịt mờ.
Kịch Quỹ nhìn rõ người đang bước đến trước mặt mình… Ánh mắt trong veo, mày kiếm hiện rõ sau màn sương, là một thiếu niên tươi sáng với nụ cười trên môi.
Thần Yến Tầm!
Ông như nghe thấy một tiếng thở dài từ đáy lòng. Rất trẻ, rất xa xăm.
“Tiên sinh! Kẻ kia lăng nhục bách tính, phạm pháp giữa phố, vì sao không trị tội hắn? Vì sao lại kéo ta về?”