Thiết diện vô tư, bất cận nhân tình. Chính bởi đã nhìn thấu quá nhiều cái gọi là chân tướng thế gian, mới hiểu rằng chỉ có công chính mới là sự dịu dàng dành cho kẻ yếu.
Nhưng vì sao vẫn còn hy vọng hão huyền, vì sao vẫn còn tin tưởng. Vì sao khi Khương Vọng đề xuất để mọi người cùng tham gia Hoàng Hà chi hội, ông dù mặt lạnh như tiền, lại là người đầu tiên nói… “Cũng được”.
Vì sao lại tích cực đến vậy! Vì sao lại đêm ngày nghiên cứu quy tắc thi đấu, chỉ mong trong khi dung hòa lợi ích các bên, được các phương chấp thuận, có thể hết sức khiến cuộc thi công bằng, để nhiều người hơn có được cơ hội?
Chẳng lẽ chỉ vì bản tính làm việc nghiêm cẩn?
Hay vì tin rằng những cái gọi là “chân tướng thế giới” kia, thực ra không đại diện cho thế giới này?