"Ngạo mạn?" Ứng Giang Hồng cẩn thận hồi tưởng lại ngày đó: "Ta tự xét thấy mình không có điểm nào thất lễ với ngươi."
"Ngươi đối với ta rất khách sáo. Ngươi còn nói sẽ tiến cử ta gia nhập Ngự Sử Đài, nói có thể tìm cách để ta đến Vô Nhai Thạch Bích tu hành, nói ta ở Trung Ương Đế Quốc sẽ có tiền đồ vô hạn. Xét về mặt cá nhân, ta nên cảm tạ ngươi. Ngươi rất tôn trọng ta.” Vẻ mặt Cố Sư Nghĩa có chút kỳ quái, tựa như đang cười nhạo mà lại không bật cười thành tiếng. Hắn hỏi: "Tên của tà giáo năm đó, ngươi còn nhớ không?"
Ứng Giang Hồng khẽ nhíu mày.
“Ngươi hẳn là đã quên rồi.” Giọng điệu Cố Sư Nghĩa vô cùng chắc chắn: “Bởi vì một tà giáo nhỏ nhoi, không đáng để bậc đại nhân vật như ngươi ghi nhớ. Dù ngươi cường đại đến đâu, một ý niệm cũng tỏ tường mọi lẽ, chuyện ngàn năm, đường vạn dặm, đều có thể không bỏ sót, nhưng những vai diễn nhỏ bé kia, cũng không đáng để ngươi bận tâm. Thế giới ngươi phải quan tâm quá đỗi rộng lớn, làm sao cảm nhận được một hạt bụi trần!”
Ứng Giang Hồng không nói gì, đây chẳng phải là chuyện đương nhiên hay sao?