Cố Sư Nghĩa nói nào là lương tâm, nào là hiệp nghĩa, nào là thấy chuyện bất bình, Cơ Huyền Trinh nửa chữ cũng không tin. Hắn không chỉ không tin Cố Sư Nghĩa, mà hắn căn bản không tin những thứ đó. Kẻ nào đi đến ngày hôm nay mà không trải qua phong ba bão táp, sao có thể ngây thơ đến vậy! Trên đời này chỉ có lợi ích là vĩnh hằng, mọi lựa chọn trong đời đều là sự cân nhắc.
Nhưng hoàng hôn chảy ra từ trong lòng bàn tay Cố Sư Nghĩa, hắn lại không thể không chứng kiến.
"Vĩnh Hằng Hoàng Hôn, ngươi lại trộm được truyền thừa của Thương Thiên Thần Chủ—" Khoảnh khắc nhìn thấy hoàng hôn trong lòng bàn tay này, Cơ Huyền Trinh nghĩ đến rất nhiều chuyện: "Thì ra kẻ hành tẩu trên Thiên Mã cao nguyên kia là ngươi! Thì ra ngươi mới là Chiêu Vương!"
Xưa kia Phong Hậu, một trong Bát Hiền Thần, vì thắng lợi cuối cùng của nhân tộc, đã một mình cản đại quân yêu tộc trên chiến trường biên ải, ôm cây mà chết. Thân tuy vong, khí tiết vĩnh tồn. Nhân tộc đời đời kiếp kiếp truyền tụng danh Ngài, ca ngợi tinh thần của Ngài. "Bão Tiết Thụ" mà văn nhân mặc khách yêu thích nhất, chính là đặt tên để kỷ niệm Ngài.
Sau này một luồng tàn hồn, từ "khí tiết" này thức tỉnh, trải qua mấy chục vạn năm, hấp thu niệm lực của vô số người, giáng sinh thành thần, lại chứng Siêu Thoát, hiệu là Thương Thiên Thần Chủ. Gian nan trong đó không cần phải nói, vĩ nghiệp này cổ kim không hai. Đáng tiếc Thương Thiên Thần Chủ cuối cùng cũng vẫn lạc. Nguyên Thiên Thần cam tâm làm chó, mấy vạn năm như một ngày canh giữ bên cạnh Thiên Mã Nguyên, chính là vì truyền thừa Thương Thiên Thần Chủ để lại nơi sâu thẳm của hoàng hôn! Cảnh quốc và Kinh quốc liên thủ phong tỏa Thiên Mã cao nguyên, bao nhiêu năm qua lần lượt phái người dò xét, cũng chưa từng không thèm muốn phần truyền thừa này.