"Vị Ngoại Lâu tu sĩ này tuổi tác cũng quá lớn rồi, nhìn khiến ta chẳng còn chút khẩu vị nào." Trong lúc lướt qua người nọ mà xuống lầu, Ngỗ Quan Vương lơ đãng bình phẩm: "Nhục thân cũng rất yếu ớt, căn bản không có giá trị cất giữ."
Dưới lớp trường bào che phủ, bụng hắn nhô lên một cục thịt nhỏ, rồi lại chậm rãi biến mất.
Tuy không có giá trị cất giữ, nhưng cắn một miếng cũng chẳng sao. Một kẻ lạ mặt đi ngang qua, lại còn có tu vi Ngoại Lâu cảnh, với thân phận một sát thủ chuyên nghiệp, hắn sao có thể lơ là cảnh giác được.
"Đúng vậy." Lâm Quang Minh đứng bên cạnh nói: "Linh hồn cũng không đầy đặn, ta lười nhìn thêm một cái."
Tiếng bọn họ nói chuyện, đương nhiên chỉ truyền trong nhĩ thức của nhau.