Phòng đặt một tháng, lại khai khống chi phí một năm.
Dù sao kẻ quản sổ sách cũng không về được nữa rồi, hắn cũng định cao chạy xa bay, vớt vát được đồng nào hay đồng ấy— hắn tuyệt không tin tổ chức có thể cứu về Sở Giang Vương, cũng không cho rằng Tần Quảng Vương thật sự muốn cứu Sở Giang Vương. Tên điên này chẳng qua dùng cái danh nghĩa điên rồ này, để che đậy mục tiêu thật sự.
Cúi đầu nhìn xuống một cái, chẳng qua là một nam nhân bình thường, ước chừng là hải thương hoạt động ở các hải đảo gần bờ, túi tiền khá rủng rỉnh, mới có thể ở nổi khách điếm tốt như vậy.
Tu vi Du Mạch Cảnh, khí huyết nguyên lực hư phù, tóm lại chính là – phế vật, dùng làm đồ ăn vặt còn thấy khó nuốt.
Vẫn cảm thấy thiên quang có chút chói mắt, Ngũ Quan Vương chậm rãi thích nghi một lúc.