Tô Vũ đã minh bạch mọi chuyện, hắn cười nói: "Bệ hạ yên tâm. Trong mắt ta, người ủng hộ ta mới là bằng hữu của ta. Kẻ phản đối ta, mặc kệ là Nhân tộc hay vạn tộc thì đều là địch nhân! Ta không cần quá nhiều ý kiến, nói ta bảo thủ cũng tốt, tư tâm quá nặng cũng được, ta thừa nhận. Quan điểm của ta chỉ có một, ta nói, ngươi nghe, ta nói xong, ngươi liền đi làm!"
"Ta bảo ngươi đánh Thiên Cổ, ngươi đừng đi đánh Tịch Vô, dù đánh Thiên Cổ nguy hiểm hơn thì ngươi vẫn phải nghe ta. Ta không cần ngươi tới thương lượng với ta về việc đánh Thiên Cổ nguy hiểm như thế nào, đó không phải là chuyện ngươi nên suy tính. Ta tự nhiên sẽ cân nhắc lợi và hại, dĩ nhiên ngươi có thể kiến nghị, thế nhưng ta có nghe theo kiến nghị của ngươi hay không, đó là chuyện của ta!"
"Bá đạo!"
Thực Thiết Thú Hoàng giơ ngón cái mũm mĩm: "Lời này của Nhân chủ đúng là bá đạo!"
Tô Vũ cũng không thèm để ý, giờ phút này, hắn vừa thôn phệ tinh huyết của Bát Nguyệt vừa nói: