Thời gian trôi qua đã rất lâu, Thực Thiết Thú Hoàng cũng không còn nhiều bi thương như khi xưa, có điều vẫn hơi nghẹn ngào: "Cho nên cuộc chiến vạn tộc năm ấy... Ta từ bỏ! Khi đó Nhân tộc tuy hưng thịnh, Bách Chiến vương bọn họ cũng cực kỳ lợi hại. Có điều Bách Chiến vương mạnh mẽ là một chuyện, nhưng mỗi một lần đại chiến đều tổn binh hao tướng khủng khiếp là một chuyện khác. Nhất là sinh linh không phải Nhân tộc thì lại càng chết trận nhiều không đếm xuể.
Cùng trải qua một trận đại chiến, Nhân tộc chết trận năm thành, không phải Nhân tộc cũng chết trận năm thành. Nhân tộc có nhiều cường giả, nhưng tộc ta lại không có nhiều như vậy!"
Thực Thiết Thú Hoàng thở dài: "Cũng không phải chúng ta sợ chết, nhưng mà chúng ta cảng hy vọng Bách Chiến vương có thể đại chiến trong quy mô nhỏ, giảm bớt hao tổn"
"Bách Chiến vương rất cường hãn, thế nhưng ông ấy lại khư khư cố chấp một quan niệm, đó là mong muốn tập hợp sức mạnh to lớn, một người thay đổi toàn cục! Vì vậy mỗi một lân đại chiến, Bách Chiến vương đều sẽ xung phong đi đầu. Kỳ thật ông ấy là một vị tướng quân rất tốt, có điều lại không phải là một vị quân chủ thích hợp. Ông ấy đại chiến điên cuồng vô cùng, nhưng lúc đó sẽ không quản những người khác tử vong bao nhiêu...
"Ngay từ đầu Đại Tân vương của Nhân tộc ngươi cũng rất giống Bách Chiến vương, chính mình tham chiến làm chủ, dẫn đến vô số tộc nhân ngã xuống, đây là điều mà tộc ta không thể nào tiếp thu được. Về sau thì đã khá hơn một chút, thế nhưng chúng ta vẫn e ngại..