Ngày bình thường, Bạch Vu vốn là kẻ thích đổ thêm dầu vào lửa, nhưng giờ phút này gã lại đảm đương vai trò thuyết khách, vội vàng truyền âm nói: "Thẩm tông chủ xử lý chuyện này rất tốt, các ngươi đừng quấy rối hắn! Nếu không đừng trách Bản Đạo Tử bẩm báo lại tông môn, để giam toàn bộ các ngươi lại!"
Đúng vào lúc này, gã lại nghe thấy một tiếng thở dài nhẹ nhàng truyền đến.
"Xử lý tốt thật ư?" Tô Hồng Tụ vươn đầu ngón tay, khẽ đặt lên mi tâm. Vì hành động này mà ở phía chân trời lại có thêm một tòa thành mới, có tên là "Thượng Hoàng".
Trong số gần hai mươi tu sĩ Bạch Ngọc Kinh đang có mặt ở nơi đây, tổng cộng chỉ có mấy người đủ khả năng mở ra tòa thành thứ ba này mà thôi.
Mà nguyên nhân khiến Tô Hồng Tụ đột nhiên mở thành như vậy cũng rất đơn giản. Chính là bên trong toà Vô Lượng Đạo Hoàng Cung kia vừa đột ngột tuôn ra một vầng sáng, đồng thời bóng người mơ hồ ấy cũng thoáng nâng song chưởng lên, vầng sáng nọ trực tiếp thẩm thấu vào trong mấy sợi xiềng xích lúc trước.