Trong lòng Diêm Sùng Chướng đã sinh ra ý nghĩ muốn triệt để phủi sạch mọi liên quan với Thẩm Nghi.
Và như đang nghiệm chứng suy đoán của Diêm Sùng Chướng, ngay sau đó, trong Vô Lượng Đạo Hoàng cung đã truyền ra một giọng nói bình tĩnh mà hờ hững, nhưng ngay cả tu sĩ ngu dốt nhất đang có mặt tại hiện trường, cũng có thể dễ dàng phân biệt ra muốn duy trì loại bình tĩnh hờ hững này cần phải tiêu tốn bao nhiêu tâm tư mới có thể bày ra được, cũng như bên trong đó đang ẩn giấu đi cơn cuồng nộ kinh khủng tới cỡ nào.
"Hành động của ngươi làm cho bổn tọa cực kỳ không vui." Bóng dáng mơ hồ phía trên tấm bồ đoàn kia hướng ánh mắt quan sát phía dưới, sau đó rơi xuống trên người thanh niên đang mặc Huyền Giáp kia, lại nhanh chóng đảo qua thi thể khổng lồ như núi của con Lưu Ly Thanh Phượng bên cạnh hắn.
Sau khi nhìn thấy Thẩm Nghi không nói một lời đã thu thi thể con phượng yêu kia vào trong pháp bảo trữ vật, hoàn toàn không để ý tới mình, rốt cuộc bóng người mơ hồ ấy cũng không nhịn được nữa mà phát ra những tiếng thở ồ ồ.
"Ngươi đáng chết." Chuyện đã đến nước này, gã cũng không thèm che giấu cơn phẫn nộ trong lòng mình nữa, khiến cho giọng nói cũng mang theo từng luồng sát khí cuồn cuộn phun trào.