“Ngươi đừng uổng phí tâm tư, Lục đạo hữu của Thần binh cung hẳn ngươi cũng biết! Hắn thời trẻ từng xông vào Trấn linh tháp, nghe nói hắn xuất ra bốn món linh bảo, xông qua tầng thứ ba mươi lăm, nhưng chỉ đạt được một bộ linh bảo. Xem chừng ngươi lấy ra mười món linh bảo đưa cho khí linh Trấn tiên tháp, vượt được tầng thứ ba mươi sáu, cũng chưa chắc có thể có được một món thông thiên linh bảo.”
Liễu Như Ý nhắc nhở.
Vương Trường Sinh chau mày, hắn tiếp tục truy hỏi: “Chúng ta không thể trực tiếp câu thông cùng khí linh của Trấn linh tháp sao? Nàng muốn thứ gì, chúng ta đưa cho nàng không phải được rồi sao?”
“Chúng ta cũng từng thử qua, nhưng không thành công. Bách Lý thế gia có lẽ có kinh nghiệm với phương diện này. Nhưng ta khuyên ngươi không cần lãng phí hời gian, có thể có được vài món linh bảo đã không tồi rồi. Thông thiên linh bảo là vật hiếm lạ ở Đông Ly giới, Lục đạo hữu có vài có vài món thông thiên linh bảo, những đạo hữu khác nhiều nhất cũng chỉ có một món. Còn lại đều sử dụng linh bảo.”
Liễu Như Ý nói xong lời này, giọng điệu dẫn theo một tia hâm mộ. Nàng như nhớ tới điều gì, tiếp tục nói: