Bách Lý Ngạc khẽ vuốt chòm râu, hào sảng cười nói: “Vương đạo hữu khách khí rồi, lão phu nghe danh Thanh Liên tiên lữ đã lâu, hôm nay cuối cùng đã nhìn thấy được người thật.”
Đơn giản khách sáo vài câu, Bách Lý Ngạc nói đến chính sự: “Vương đạo hữu, Vương phu nhân, xét thấy các ngươi có công lao ở Thiên Lan giới. Chúng ta sau khi thương nghị, tính cho các ngươi sáu trăm toà đảo nhỏ. Trong đó có bảy toà đảo nhỏ có linh mạch cấp bốn. Ngoài ra, lại thưởng cho các ngươi bốn món linh bảo, mười phần linh vật kết anh, còn có thêm tài liệu luyện khí.”
Nói thật, phần thưởng này tương đối nhiều, nếu không có đại địch Thiên Lan tông, Vương Trường Sinh lại có đại sát khí là Minh Nguyệt châu, tu tiên giới Nam Hải sẽ không ban thưởng nhiều như vậy. Mấy thứ này đương nhiên sẽ không cung cấp từ tu tiên giới Nam Hải. Thế lực khác cũng phải lấy ra một phần tài nguyên. Nghiêm khắc mà nói, tu tiên giới Nam Hải cũng chỉ lấy ra một ít đảo nhỏ.
Liễu Như Ý lấy ra một tấm ngọc giản màu xanh, đưa cho Vương Trường Sinh, cười nói: “Vương đạo hữu, ta phải nói rách môi, mới có thể giúp ngươi tranh thủ được nhiều phần thưởng như vậy. Hy vọng ngày sau ngươi cống hiến nhiều hơn nữa cho Đông Ly giới.”
Vương Trường Sinh tương đối hài lòng đối với phần thưởng này. Thực lực trước mắt của Vương gia, cấp thêm nhiều địa bàn cũng vô dụng, còn không bằng bốn món linh bảo. Linh vật kết anh đối với Nguyên Anh tu sĩ mà nói là vật cấp thiếu . Nhưng đối với Hoá thần tu sĩ mà nói lại không tính là thứ đặc biệt quý hiếm gì.