Không qua bao lâu, trong hẻm núi truyền đến một tràng tiếng nổ đinh tai nhức óc, Vương Trường Sinh cùng Mặc Vân Tử sắc mặt căng thẳng, vẻ mặt đầy đề phòng.
Mặt đất phồng lên một cái ụ đất, nhanh chóng di động về phía bọn họ, Song Đồng Thử từ lòng đất chui ra, nó phát ra tiếng "chít chít" bén nhọn, một đôi mắt nhỏ đen bóng tràn đầy nét sợ hãi, trực tiếp bò đến trên vai Vương Trường Sinh.
Vương Thanh Linh và Long Khâu từ lòng đất chui ra, sắc mặt nàng ngưng trọng, nói: "Cửu thúc, Mặc tiền bối, Huyết Thiềm Thú ăn mất một cây Huyết Ly Chi, đang mê man. Nó bây giờ tương đối mẫn cảm, Song Đồng Thử bị nó đả thương, cũng may thương thế không nặng. Con Huyết Thiềm Thú này thần thông không kém, ta thấy vẫn là bày ra trận pháp, dụ nó ra, lợi dụng trận pháp vây khốn nó, chúng ta nhân cơ hội hái linh dược, như vậy tương đối ổn thỏa."
"Lão phu đã sớm thử qua một chiêu này, vô dụng, nó căn bản không mắc bẫy, ai đi dụ dỗ nó, sẽ chỉ trở thành đối tượng nó công kích. Nếu nó dễ mắc mưu như vậy, lão phu đã sớm hái Huyết Ly Chi đi rồi, nào còn có thể chờ tới hôm nay."
Mặc Vân Tử không tán đồng, lão từng thử biện pháp này, kết quả tổn thất thê thảm nặng nề, nếu không một mình lão đã có thể độc chiếm Huyết Ly Chi.