TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh

Chương 187: Thanh Phong Phất Linh Thụ

Trước đây, khi Minh Nguyệt Cung bị tên Hắc y Hợp Đạo kia nhổ tận gốc, rất nhiều tổ chức tương tự cũng bị hủy diệt theo.

Lý Phàm đã từng đoán rằng, những tổ chức này có lẽ không phải chỉ mới xuất hiện để bắt chước Minh Nguyệt Cung sau khi thấy đại nghiệp Độ Pháp của họ đang phát triển rầm rộ.

Mà có thể, những tổ chức này vốn đã kinh doanh các dịch vụ cho vay từ lâu.

Chỉ khi thấy lợi nhuận khổng lồ mà Minh Nguyệt Cung tạo ra mỗi năm, họ mới không kìm được mà học theo.

Đạo Nguyên Châu có, thì Tùng Vân Hải cũng nên có những tổ chức tương tự như vậy.

Muốn giàu nhanh, thì không dùng đòn bẩy sao được.

Lý Phàm định nhân cơ hội giá Linh Vụ Thảo biến động lớn để kiếm một khoản lời lớn.

Tự nhiên cần có sự giúp đỡ của những tổ chức cho vay này.

Nhưng dù là trước đây hay ở kiếp này.

Lý Phàm đã dò hỏi khắp nơi, vẫn không tìm thấy dấu vết của chúng.

Rõ ràng là tổ chức này hành sự rất cẩn thận.

Vì vậy, Lý Phàm mới đến hỏi thăm Hà Chính Hạo một phen.

Quả nhiên, Hà Chính Hạo không làm hắn thất vọng.

“Đạo hữu, trước khi đến Thanh Phong Đường, tốt nhất nên cân nhắc kỹ càng.”

“Bên đó sẽ không cho ngươi vay cống hiến độ miễn phí đâu. Mỗi năm đều phải trả lãi suất mười tám phần trăm.”

“Nếu kiếm được thì không sao, khoản lãi này có thể trả rất nhanh. Nhưng nếu thua lỗ…”

Mi mắt Hà Chính Hạo giật giật: “E rằng phải làm không công cho đám kia mười mấy năm mới trả hết nợ.”

Lý Phàm chắp tay: “Lời căn dặn của đạo hữu, ta đã nhớ kỹ. Nhưng xin yên tâm, ta đã có kế hoạch.”

“Không làm phiền nữa, lần sau lại trò chuyện.”

Nói xong, Lý Phàm đi qua trận pháp truyền tống, trở về Vạn Tiên Đảo.

Đi thẳng đến Thanh Phong Đường.

Ở một góc khu vực ngoài cùng của Vạn Tiên Đảo, cuối cùng cũng tìm thấy nó.

Hết sức bình thường, không khác gì một cửa hàng nhỏ.

Lý Phàm kích hoạt một viên Tàng Hình Phù, đi vào.

Một lão giả trông khá luộm thuộm đang nằm trên chiếc ghế dựa phía sau quầy hàng.

Có khách vào, mắt cũng không mở.

Vẫn nhắm mắt đung đưa ghế.

Lý Phàm lấy ra một tấm ngọc bài màu xanh đen theo lời Hà Chính Hạo chỉ dẫn.

“Cộc cộc cộc.”

Lão giả gõ ba tiếng lên quầy.

Ngọc bài màu xanh đen phát ra ánh sáng nhạt, hình thành một cánh cửa.

Lý Phàm nhìn quanh một lát, sau đó bước vào trong.

Thân hình biến mất, cánh cửa màu xanh cũng biến mất theo.

Còn lão giả kia, từ đầu đến cuối không hề thay đổi tư thế.

Dường như chưa từng có ai đến Thanh Phong Đường này vậy.

Xung quanh tối sầm lại, sau đó sáng trở lại.

Lý Phàm nhìn quanh, phát hiện mình đang đứng dưới một gốc đại thụ.

Hơn nữa, hiệu quả của Tàng Hình Phù vừa kích hoạt cũng bị giải trừ ngay lập tức.

Cành lá sum suê, những chiếc lá như ngọc bích, phát ra ánh sáng nhu hòa.

Trên thân cây, lại hiện ra một khuôn mặt người.

Nó nhìn chằm chằm Lý Phàm, cất tiếng hỏi: “Ai giới thiệu, đến đây có việc gì?”

Lý Phàm đối diện với khuôn mặt trên cây, nói lớn: “Hà Chính Hạo, trấn thủ Lưu Ly Đảo giới thiệu ta đến. Ta muốn vay một ít đồ của các ngươi, Thanh Phong Đường.”

Phản ứng của khuôn mặt trên cây có vẻ hơi chậm chạp.

Sau khi Lý Phàm nói xong, rất lâu sau nó mới trả lời: “Tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, có thể vay tối đa ba vạn điểm cống hiến độ.”

“Lãi suất mười sáu phần trăm một năm, có thể tự chọn cách trả nợ.”

“Thời gian tối đa không quá mười năm.”

Khuôn mặt trên cây chậm rãi giới thiệu dịch vụ của Thanh Phong Đường cho Lý Phàm.

Sau khi nó nói xong, Lý Phàm mới có chút bất mãn nói: “Sao lại chỉ có thể vay ba vạn điểm cống hiến độ, căn bản là không đủ.”

“Ta là Trúc Cơ hậu kỳ hai mươi chín tuổi, tiền đồ vô lượng. Không thể ưu đãi cho ta nhiều hơn một chút sao?”

Khuôn mặt trên cây cố gắng mở to đôi mắt, nhìn chằm chằm Lý Phàm.

Quan sát một lúc lâu mới nói: “Ngươi có thể vay tối đa bốn vạn điểm cống hiến độ.”

Lý Phàm có chút mất kiên nhẫn: “Chỉ thêm một vạn điểm cống hiến độ? Quá keo kiệt!”

“Lúc ta ở Đạo Nguyên Châu, khi đó ta vẫn còn là Trúc Cơ trung kỳ. Vậy mà đã vay được bảy tám vạn điểm cống hiến độ của Minh Nguyệt Cung rồi!”

“Sao Thanh Phong Đường của các ngươi kém xa như vậy!”

“Thụ ca, ngươi có thể làm chủ không? Nếu không thì đổi người có thể làm chủ, chúng ta bàn tiếp?”

Lý Phàm lớn tiếng nói, nhưng ánh mắt lại liếc về một hướng khác.

Cành cây trên đỉnh đầu không gió mà lay động, những chiếc lá xanh khẽ rung, phát ra tiếng xào xạc.

Khuôn mặt trên cây nhìn Lý Phàm không chút biểu cảm.

Lý Phàm cũng không sợ hãi, trừng mắt nhìn khuôn mặt trên cây.

Một lúc lâu sau, khuôn mặt trên cây mới chậm rãi nói: “Năm vạn, không thể nhiều hơn được nữa.”

Lý Phàm tỏ vẻ tiếc nuối, sau đó lại nói: “Ồ đúng rồi. Ta không vay cống hiến độ, ta muốn vay Linh Vụ Thảo. Các ngươi có cho vay không?” Hắn chớp mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trên cây.

Dường như cơn gió vô hình càng mạnh hơn.

Cành lá rung lắc dữ dội hơn.

“Có thể. Nếu vay vật thì không tính lãi suất, mà tính theo số lượng vay.” Khuôn mặt trên cây âm trầm nói.

“Năm đầu tiên trả nợ, số lượng trả nợ tính theo một trăm ba mươi phần trăm số lượng vay.”

“Năm thứ hai, tính theo một trăm sáu mươi phần trăm.”

“Năm thứ ba, tính theo hai trăm phần trăm.”

“Tối đa chỉ được vay ba năm.”

Nghe vậy, Lý Phàm kinh ngạc: “Đen tối vậy sao?”

Nhưng nhìn thấy khuôn mặt trên cây không vui, hắn lập tức chọn cách im lặng.

Lại bắt đầu mặc cả: “Nếu vay vật thì có thể cho ta vay nhiều hơn một chút không?”

Khuôn mặt trên cây không thèm để ý đến Lý Phàm.

Thấy vậy, Lý Phàm đành phải từ bỏ.

“Vậy bây giờ ta có thể vay bao nhiêu cây Linh Vụ Thảo?” Hắn hỏi.

“Hai ngàn bảy trăm cây.” Khuôn mặt trên cây nói.

Lý Phàm lẩm bẩm mấy câu, không biết đang nói gì.

“Được! Ta vay! Cần làm thủ tục gì?” Lý Phàm dường như đã hạ quyết tâm.

Một chiếc lá xanh từ từ rơi xuống, rơi trước mặt Lý Phàm.

Hắn cầm lấy, lập tức có từng luồng thông tin hiện lên trong đầu Lý Phàm.

Chính là nội dung mà Lý Phàm vừa thỏa thuận với khuôn mặt trên cây.

“Nếu đồng ý, dùng linh lực luyện hóa chiếc lá xanh này là được.”

Lý Phàm gật đầu, sau đó dùng linh lực bao bọc chiếc lá xanh.

Chiếc lá xanh bị luyện hóa ngay lập tức, mặt trong cánh tay trái của Lý Phàm cũng xuất hiện một hình vẽ chiếc lá xanh nhạt.

“Sauk hi trả hết nợ, Thụ Khế sẽ tự động biến mất.”

“Chờ một lát, ta sẽ đưa số Linh Vụ Thảo ngươi vay đến.”

Sau khi khuôn mặt trên cây nói xong, liền biến mất khỏi thân cây, không biết đi đâu.

Lý Phàm nhân cơ hội này, ngẩng đầu lên, quan sát gốc đại thụ này.

Thực lực của khuôn mặt trên cây, khiến hắn có cảm giác hơi kỳ lạ.

Rõ ràng là mạnh hơn Nguyên Anh Chân Quân rất nhiều, nhưng lại yếu hơn Hóa Thần Tiên Quân không ít.

Hơn nữa, không gian này cũng không có dấu vết của trận pháp, dường như là tự nhiên hình thành.

Lý Phàm hứng thú nhìn ngó xung quanh.

Nửa ngày sau, khuôn mặt trên cây xuất hiện trở lại.

Nó há miệng, phun ra một chiếc nhẫn trữ vật.

“Linh Vụ Thảo đều ở bên trong.”

“Giao dịch đã hoàn thành, ngươi có thể đi.”

“Nhớ trả nợ đúng hạn, nếu không…”

Chưa đợi Lý Phàm lên tiếng, khuôn mặt trên cây đã đuổi hắn ra khỏi không gian này.

Dưới gốc cây, những tia sáng xanh tụ lại, tạo thành một bóng dáng mờ ảo.

“Vay nhiều Linh Vụ Thảo như vậy? Thú vị thật.”

Một giọng nữ trong trẻo truyền ra từ đó.

“Chẳng lẽ, giá Linh Vụ Thảo sẽ giảm nữa?”

“A Lục, dạo này để ý đến hắn một chút.”

Khuôn mặt trên cây âm trầm đáp: “Vâng, tiểu thư.”

“Tiểu thư, tên kia thật đáng ghét.”

Bóng dáng màu xanh phát ra tiếng cười khẽ: “Đúng là khá đáng ghét.”

“Nhưng, Minh Nguyệt Cung là tổ chức nào? Sao ta chưa từng nghe nói đến?”