“Lục Nhai? Cái tên này có vẻ quen quen.” Bị hóa thành chim đã làm cho tư duy nhanh nhạy của Lý Phàm bị áp chế. Hắn mơ hồ cảm thấy đã nghe thấy cái tên này ở đâu đó rồi.
Suy nghĩ hồi lâu, hắn vẫn không thể nhớ ra được.
Tức giận, hắn lại bắt đầu dùng móng vuốt cào cào mái tóc của đứa bé. Thấy đứa bé không có phản ứng, Lý Phàm lại dùng cái mỏ dài của mình đâm mạnh một cái.
“Ui da! Đau quá!” Cuối cùng, ánh mắt của đứa bé cũng rời khỏi bóng dáng xa xa của Lục Nhai.
Nhưng cậu lại tưởng nhầm Lý Phàm đang giục mình đi tìm thức ăn, vội vàng dỗ dành: “Được rồi được rồi, biết ngươi đói rồi, ta đi tìm thức ăn ngay đây.”