Đạo lực trong người không ngừng tiêu hao, cho đến khi chỉ còn lại hơn tám mươi sợi, Thiên La Tán rách nát cuối cùng cũng được sửa chữa hoàn toàn.
Không chút trì hoãn, Lục Diệp gọi một tiếng Cửu Nhan.
Cửu Nhan mở mắt, khó hiểu nhìn hắn. Bà biết nếu không phải chuyện khẩn cấp, Lục Diệp sẽ không làm phiền bà, nhưng lúc này không hề có dấu vết của kẻ địch, nên bà cũng không rõ vì sao Lục Diệp lại gọi mình.
“Cái này cho sư tỷ.” Lục Diệp đưa Thiên La Tán qua.
“Đây là gì?” Cửu Nhan tò mò nhận lấy, cẩn thận quan sát, ngay sau đó dường như nhận ra điều gì, kinh ngạc nói: “Đây chẳng lẽ là Thiên La Tán?”