Thần niệm tỏa ra, nhận thấy tu vi của Lục Diệp, gã Song Đầu tộc kia lập tức lộ vẻ khinh thường, bởi vì tu sĩ có tu vi như Lục Diệp không thể nào sở hữu đạo lực, tu sĩ như vậy ở trước mặt gã chẳng khác nào kiến hôi, tùy ý là có thể giết chết.
Khoảng cách hai bên nhanh chóng rút ngắn, Lục Diệp từ từ rút Bàn Sơn Đao, pháp lực thôi động, một tia đạo lực gia trì lên thân đao.
Khi lướt qua nhau, tốc độ của Lục Diệp không những không giảm mà còn nhanh hơn vài phần, gã Song Đầu tộc phía sau lại cứng đờ tại chỗ, ngay sau đó thân thể bị chẻ làm đôi, đôi mắt kinh ngạc tràn đầy vẻ không cam lòng, gã không thể nào ngờ được mình lại chết trong tay một con kiến hôi.
Bởi vì quá tự đại, gã ngay cả đạo lực cũng không thôi động, thế nên mới chết đột ngột như vậy.
Gã không ngờ, mấy bóng người trong chiến đoàn bên này cũng không ngờ, cho nên khi Lục Diệp đột nhiên xông vào vòng chiến, mấy tên Tinh Uyên Dị Khách đều kinh hãi.