U Linh ôm ngực, nói: "Ta có thể lấy lương tâm ra thề!"
Lục Diệp nhìn chằm chằm ả một hồi, không thấy trong mắt nữ nhân này có chút giả dối nào, thật sự không phân biệt được lời ả nói là thật hay giả.
Theo lẽ thường, sau khi vị Nguyệt Dao kia bị hắn dẫn đi, U Linh quả thực có thể cao chạy xa bay, đâu cần đuổi đến nơi này, nhưng ả vẫn đến, xem ra quả thật như lời ả nói?
Không dây dưa chuyện này nữa, Lục Diệp mở miệng nói: "Bất luận thế nào, đã đến rồi thì đừng đi nữa, sau này nơi đây chính là nhà của ngươi, cứ an tâm ở lại đây."
U Linh sắp khóc, nhích người một chút, hai bàn tay nhỏ nắm lấy cánh tay Lục Diệp, nhẹ nhàng lay động: "Pháp sư huynh, ngươi không thể đối xử với ta như vậy, ta biết, ngươi có thể rời khỏi nơi này, chính là cánh cửa đó, ngươi mở cánh cửa, mang ta ra ngoài, ta sẽ khắc ghi đại ân đại đức này của ngươi cả đời!"