Từ Phượng Niên vẫn lắc đầu: "Lần thứ hai du ngoạn ta từng giao thủ với hắn, suýt chết trong tay hắn, thâm độc lắm. Có hắn trấn giữ Tây Vực, chẳng khác một vị phiên vương mới, chắc chắn sẽ khiến Bắc Lương không yên ổn."
Từ Bắc Chỉ cười đầy ẩn ý: "Tấn Lan Đình, kẻ xuất thân Bắc Lương kia, chẳng phải do cha ngươi đích thân đề bạt mới vào kinh làm quan sao? Sao lại quay cắn một miếng? Mấy lời từ quan tử gián của hắn, chuyện nào xem ra cũng lông gà vỏ tỏi, nhưng theo ta thấy, còn độc địa hơn nhiều so với lời khóc lóc thảm thiết của đám các lão trọng thần trước kia. Nay tuy mất chức quan, nhưng lại nổi danh như cồn chốn miếu đường, trong ngoài triều đình khen ngợi không ngớt, đều gọi hắn là Tấn Thanh Thiên rồi, hình như Trương Cự Lộc cũng có ý bồi dưỡng hắn. Nhà họ Nghiêm đi trước, đã thành hoàng thân quốc thích, nhà họ Tấn theo sau, chẳng cần mấy năm là có thể cắm rễ kinh thành. Bắc Lương các ngươi, toàn nuôi lũ sói mắt trắng không quen, mà đứa nào đứa nấy kết cục cũng chẳng tệ."
Từ Phượng Niên liếc mắt nhìn Từ Bắc Chỉ, cười lạnh nói: "Kẻ đọc sách các ngươi, ai nấy đều nghĩ đến chuyện báo đáp triều đình. Ngươi đã bao giờ nghe thấy có mấy lão binh Bắc Lương quay đầu lại mắng chửi Từ Kiêu chưa?"
Từ Bắc Chỉ câm nín.
Từ Phượng Niên cúi người, từ trong hành trang bên chân lôi ra một chiếc hộp sơn mài, bên trong đựng một cái thủ cấp đã được bôi vôi. Từ Bắc Chỉ lẳng lặng dời mông, rúc vào một góc, tránh thật xa.
