TRUYỆN FULL

[Dịch] Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 916: Sư Phụ Và Giày Cỏ (1)

Cùng hưởng phúc là chuyện tốt hiếm có, nếu không được vậy, có người cùng chịu khổ cũng chẳng tệ, giám viện Yến Dương Quan chính là mang tâm thái như vậy. Đồng hành cùng vị sĩ tử du học họ Từ phong xan lộ túc, có thêm một người bạn trò chuyện trên trời dưới đất, quả thực là may mắn trong chuyến đi này. Đạo nhân Cửu Vi Lạc Bình Ương tự cho mình biết chút tướng mạo, tuy rằng tướng mạo và khí chất của vị sĩ tử du học này có phần không hợp, toát ra vẻ cổ quái khó lường, nhưng dù sao cũng không phải kẻ ác. Vả lại, hai thầy trò ông cũng chẳng đáng để người khác tốn công lừa gạt, dù có làm bánh bao nhân thịt, cộng lại cũng chưa tới hai trăm cân thịt đâu mà. Lâu dần, một vài bí mật nhỏ không còn giấu giếm nữa, Từ Phượng Niên dần biết được vị giám viện của đạo quán vô danh này đang rất tận tâm truyền đạo thụ nghiệp, trên đường đi vẫn luôn dạy đồ đệ cách luyện khí. Có lẽ là vì vài lần nghỉ chân, đều do Từ Phượng Niên móc hầu bao trả tiền, lão đạo nhân cũng không ngại hắn đứng xem đứng nghe. Hôm nay, tiểu đồ đệ theo lời dặn của sư phụ, khoanh chân ngồi ở nơi râm mát tựa lưng vào đá bên bờ sông Nhược Thủy, hai chân xếp thành thế kim cương già phu của Phật môn, trong Đạo môn gọi là như ý tọa. Lão đạo nhân cẩn thận lấy từ trong hòm sách ra vài cuốn sách cũ ố vàng, đưa cho Từ Phượng Niên, vuốt râu cười nói: “Thực không dám giấu, bần đạo khi còn nhỏ gia cảnh sung túc, cũng đọc qua nhiều thi thư, trong tộc có trưởng bối ưa Hoàng Lão, nghiên kinh học đạo, từng theo vị trưởng bối ấy luyện khí vài năm. Sau này gia đạo sa sút, không muốn bỏ dở giữa chừng, liền dứt khoát vào đạo quán làm tri khách đạo sĩ. Những năm qua đọc khắp kinh điển Nho Thích Đạo ba giáo, khó khăn lắm mới chọn ra ba cuốn này, thiết nghĩ sẽ không làm người học lầm đường lạc lối, có thể nói là không một chữ nào mê hoặc lòng người.”

Từ Phượng Niên nhận lấy xem, là 《Lục Diệu Môn》 của Thiên Thai Tông tu luyện chỉ quán, 《Tĩnh Tọa Pháp Chính Tục Biên》 của tán tiên Viên Viễn Phàm thời Xuân Thu, cuốn cuối cùng lại là 《Bồ Đề Đạo Thứ Đệ Luận》 của Hoàng giáo. Ba cuốn sách này đối với người thường mà nói có phần khó hiểu, nhưng đối với người trong ba giáo thì nhập môn không khó. Chỉ là kinh điển Phật Đạo mênh mông như khói, có thể chọn ra ba cuốn như vậy đủ để chứng minh lão đạo nhân chẳng phải loại đạo sĩ giả mạo khoác áo tùy tiện. Ba cuốn sách vững vàng ổn thỏa, giảng giải pháp tĩnh tọa thiền định rất tuần tự tiệm tiến, không như nhiều kinh thư cố tình dùng những lời lẽ như “đầu bạc quy Phật một đời tâm”, “ta muốn thoát ly thế gian”, chỉ là cố làm ra vẻ huyền bí, chơi chữ hoa mỹ. Đương nhiên, giám viện Lạc muốn dựa vào ba cuốn sách ai cũng có thể mua về làm theo để luyện khí mà tu thành Trường Sinh Pháp, chắc chắn là chuyện si nhân thuyết mộng. Tuy nhiên, nếu tu pháp đúng đắn, cần mẫn không ngừng, có thể ở một mức độ nhất định trừ bệnh kéo dài tuổi thọ.

Lão đạo nhân hiếm khi gặp được người chịu nghe ông khoe khoang tâm đắc tu đạo, thần thái vô cùng ung dung tự tại, chỉ vào lưng đồ đệ, có ý muốn chỉ điểm cho người trẻ tuổi này: “Từ công tử xem, xương sống đồ nhi của bần đạo thẳng tắp, tựa như những hạt bàn tính xếp chồng lên nhau, điều này có huyền cơ trong đó đấy.”

Lão đạo sĩ cố tình úp mở, cười hỏi: “Từ công tử đã từng thấy nhân sâm chưa?”

Từ Phượng Niên cười nói: “Cũng may mắn được thấy vài lần.”

Chương này chỉ có thể đọc trên ứng dụng di động

Để có trải nghiệm đọc truyện tốt nhất, vui lòng tải xuống ứng dụng của chúng tôi để tiếp tục đọc chương này cùng với nhiều tính năng độc quyền khác.

Tải ứng dụng ngay

Tải xuống trênApp Store
Tải xuống trênGoogle Play

* Ứng dụng miễn phí, không chứa quảng cáo

QR code

Quét mã QR để tải xuống ứng dụng

Trải nghiệm đọc truyện tốt nhất