Viên Tả Tông hừ lạnh một tiếng.
Chử Lộc Sơn hiếm khi nổi trận lôi đình, tức giận nói: "Nho gia nhân nghĩa nhân nghĩa, xưa nay chữ Nhân đi trước chữ Nghĩa đi sau. Ngươi bất nghĩa, cũng chỉ là không đáng làm thần tử; bất nhân, thì ngay cả người cũng không phải nữa rồi. Thế đạo ngày nay, nếu dựa theo bộ pháp gia kia mà hành sự thì càng loạn hơn. Từ sau Trương Thánh nhân đến nay một ngàn năm, ròng rã một ngàn năm qua, đám nho sĩ người đọc sách đều ở giữa hai chữ Nhân Nghĩa vốn dĩ đối lập tận gốc rễ mà quấy loãng tìm kiếm sự cân bằng, ngươi thật sự tưởng đó là chuyện đơn giản sao?! Trên lưng ngựa đắc thiên hạ đã không dễ, xuống ngựa giữ thiên hạ chẳng lẽ lại dễ dàng?"
Nói xong những lời tâm can này, Chử Lộc Sơn vội vàng lấy ống tay áo lau mồ hôi trên trán, tự tát mình mấy cái, lúng túng nói: "Thất lễ rồi, thất lễ rồi, thật đáng vả miệng."
Từ Phượng Niên nhẹ nhàng chuyển chủ đề, cười nói: "Nói vào chuyện chính. Lần này tới đây, chính là muốn chuyển lời cho Lộc Cầu Nhi ngươi một câu, những người như Điển Hùng Súc, Vi Phủ Thành nên cho đi thì cứ cho đi, đừng làm khó bọn họ."
Từ Phượng Niên dừng lại một chút, bình thản nói: "Còn nữa, Từ Kiêu đã đồng ý với ta để ngươi làm Bắc Lương Đô Hộ kia."
