Khóe miệng Từ Bắc Chỉ giật giật, nhỏ giọng hỏi: "Điện hạ có phải cũng từng nói bốn chữ ‘hận không gặp sớm’ này với Đệ Ngũ Hạc không?"
Từ Phượng Niên cười, một chưởng vỗ Từ Bắc Chỉ ngã sấp xuống, rồi khẽ nói: "Ta thích đi lại con đường đã đi qua một lần nữa. Người ta đều nói trên đời không có đường quay lại, nhân lúc còn có thể đi, đi thêm một chuyến, đặc biệt khoan khoái."
Không còn âm vật trấn áp, lá gan của Từ Bắc Chỉ lớn hơn nhiều, một lời nói toạc thiên cơ: "Điện hạ lúc trước ra ngoài mật đàm với tên tử sĩ kia, chẳng lẽ không phải muốn hắn sắp xếp một phen, để âm thầm gặp mặt Quả nghị đô úy U Châu Hoàng Phủ Bình sao?"
Từ Phượng Niên không nói phải hay không, chỉ tò mò hỏi: "Ngươi ngay cả Hoàng Phủ Bình cũng biết?"
Từ Bắc Chỉ gật đầu nói: "Tại Nhược Thủy mao xá, gia gia từng nói người này do ngươi nâng đỡ lên, dùng để khuấy đục vũng nước trong giới quân sự U Châu. Vốn dĩ ta không xem trọng Hoàng Phủ Bình, nhưng bây giờ không dám xem thường nữa."
