An Nhiên tức giận quay đầu lại kêu "meo" một tiếng, đoạn xoay người dẫn Tiêu Kiệt đi về phía trận pháp.
Nói là pháp trận, kỳ thật chỉ là mấy chục lá cờ màu, hàng rào, biển hiệu, cùng vài món đồ dùng để bày sạp mà thôi.
Hết cách rồi, hiện giờ thời gian gấp gáp, Trần Thiên Vấn cũng chỉ có thể tùy cơ ứng biến, tạm dùng vậy.
Nhưng pháp trận đơn sơ này cũng có thêm một ưu điểm, Tiêu Kiệt không hề nghi ngờ mà đuổi theo vào trong, sau đó——
Trước mắt Tiêu Kiệt chợt hoa lên, xung quanh đột nhiên biến thành một khu rừng rậm rạp, cây cối và cỏ dại dày đặc che khuất tầm nhìn, trong rừng còn tràn ngập sương mù. Tuy ý thức bị thú tính trong lòng khống chế, nhưng lý trí còn sót lại vẫn khiến hắn theo bản năng dừng lại, không xông bừa mà cố gắng tìm kiếm lối ra.