Câu trả lời của Quách Gia vừa nước đôi, lại vừa không chút sơ hở.
Dù hiểu theo góc độ nào cũng đều đúng.
Điều này lại đẩy Giả Hủ vào thế khó, bởi y không rõ lời Quách Gia nói rốt cuộc mang ý nghĩa nào.
“Hắn đang dò xét ta?”
Trong lòng Giả Hủ cũng mơ hồ nhận ra.
Mấy ngày trước, hành động y vào cung bái kiến Thiên tử đã ai ai cũng biết, nhưng bề ngoài là đầu quân cho Thiên tử, thực chất lại là phụng sự Viên Thiệu, dù sao hiện tại đối phương mới là người thực sự nắm quyền, Thiên tử không có thực quyền.
Bây giờ Quách Gia bỗng nhiên đến dò xét y như vậy…
Lẽ nào đây là Viên Thiệu chỉ thị?
Ngay lúc Giả Hủ đang suy ngẫm ý tứ sâu xa ẩn sau lời nói của Quách Gia, quản gia trong phủ đã bước tới.
“Lão gia, ngọ thiện đã chuẩn bị xong rồi ạ.”
Giả Hủ nghe vậy liền thu lại dòng suy nghĩ, cười nói với Quách Gia: “Phụng Hiếu, chúng ta đi dùng bữa trước đã.”
Quách Gia gật đầu: “Hay.”
Thế là hai người cùng nhau đi dùng bữa.
Trên bàn ăn, cả hai đều ngầm hiểu không nhắc lại cuộc đối thoại trong đại sảnh ban nãy, mà chuyển sang bàn chuyện trên trời dưới đất, luận bàn về thế cục thiên hạ.
Nói qua nói lại, câu chuyện lại chuyển đến việc Thiên tử thật giả.
Giả Hủ hỏi Quách Gia một lượt về việc Lưu Hiệp đã trốn từ Hứa Đô đến Nghiệp Thành như thế nào, và Quách Gia cũng kể lại cho y một cách chân thực.
Nghe xong, Giả Hủ cảm thán: “Tào Tháo muốn khống chế Thiên tử để hiệu lệnh chư hầu, có thể thấy dã tâm của hắn cực lớn, sớm đã có lòng bất trung.”
“Bệ hạ có thể thoát khỏi Hứa Đô, quả là trời cao phù hộ.”
Quách Gia nói: “Kẻ thuận đạo trời thì được nhiều người giúp, kẻ nghịch đạo trời thì ít người theo; thiên mệnh Đại Hán chưa tận, há đâu phải hạng người như Tào Tháo, Viên Thuật có thể thay thế được? Quang Lộc Huân cho là vậy chăng?”
Ánh mắt Giả Hủ khẽ động, nâng chén rượu cười nói: “Phụng Hiếu nói rất phải, nhớ năm xưa kẻ ngang ngược như Đổng Trác, cuối cùng cũng nhận lấy kết cục bị thắp đèn trời, chết không có đất chôn thân.”
“Tào Tháo, Viên Thuật còn kém xa Đổng Trác, sao có thể lật đổ được giang sơn Đại Hán? Nay Viên Thuật binh bại như núi lở, diệt vong chỉ là chuyện sớm muộn.”
“Còn như Tào Tháo, chẳng qua cũng chỉ là xương khô trong mồ mà thôi!”
Nghe xong lời nhận xét này của Giả Hủ, Quách Gia gật đầu nói: “Không sai, hơn nữa đương kim Bệ hạ tuy còn trẻ, nhưng đã có tư chất minh quân; nay lại được Quang Lộc Huân phò tá, ngày sau ắt có thể quét sạch gian thần, tái tạo Viêm Hán!”
“Lũ người như Đổng Trác, Tào Tháo chỉ có thể ngang ngược nhất thời, tuyệt không thể lật đổ cơ nghiệp Đại Hán!”
Giả Hủ vỗ tay tán thưởng: “Hay lắm! Phụng Hiếu quả thực là trung thần của Đại Hán, ta phải kính Phụng Hiếu một chén!”
Y nói rồi ngửa cổ uống cạn rượu trong chén.
Quách Gia cũng nâng chén đáp lễ.
Bữa cơm nhanh chóng kết thúc, không khí trong suốt bữa ăn vô cùng hòa hợp. Giả Hủ kinh ngạc vì Quách Gia tuổi còn trẻ mà học vấn đã uyên bác, tài trí hơn người; Quách Gia thì khâm phục tài tư duy nhanh nhạy, biện luận vô song của Giả Hủ.
Sau một bữa cơm, hai người như thể tương kiến hận vãn, xem nhau là tri kỷ, lại trò chuyện thêm một lúc lâu cho đến khi trời sẩm tối.
Quách Gia từ chối lời mời ở lại phủ qua đêm của Giả Hủ, hẹn lần sau sẽ đến bái phỏng, rồi mới mang theo men rượu, bước lên xe ngựa về nhà.
Giả Hủ đích thân tiễn ra tận cổng phủ, tự tay đỡ Quách Gia lên xe, rồi đứng nhìn xe ngựa của hắn đi xa dần.
Tiễn Quách Gia đi rồi, y lại đứng tần ngần ngoài phủ một lúc lâu mới quay người vào trong.
Hôm nay, Quách Gia mang lại cho y một cảm giác rất kỳ lạ.
Hắn không giống đến làm thuyết khách cho Tam công tử Viên Thượng, mà ngược lại, dường như hữu ý vô tình nhắc đến Thiên tử, gõ núi răn cọp để dò xét thái độ của y.
Càng giống như… đến làm thuyết khách cho Thiên tử.
“Khoan đã.”
Giả Hủ cảm thấy như mình đã nắm bắt được điều gì đó, y bất giác nhớ lại những lời Viên Hy nói khi đến thăm y lần trước.
“Lần trước vãn bối vốn định liên hôn với Chân thị, chính là hắn đã bày mưu tính kế cho Viên Thượng, dùng kế phá hoại hôn sự này, hãm hại vãn bối!”
Chân thị, Chân thị…
Nữ tử Chân thị bây giờ chẳng phải đang ở trong cung hay sao?
Nghĩ thông được nút thắt này, Giả Hủ lập tức tỉnh rượu hơn phân nửa, gương mặt béo tròn thoáng vẻ kinh ngạc, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Chẳng lẽ vị Quách Phụng Hiếu này.
Thực sự là thuyết khách của Thiên tử?
…
Trong xe ngựa.
Quách Gia vốn đang say khướt, lúc này lại ngồi thẳng dậy, ánh mắt trong sáng, nào có nửa phần say sưa?
Hắn vốn thích uống rượu, chút rượu ở Giả phủ đối với hắn chẳng thấm vào đâu, làm sao có thể khiến hắn say được. Chẳng qua chỉ là cố tình giả say mà thôi.
“Phù…”
Thở ra một hơi rượu đặc, Quách Gia bắt đầu nhớ lại những lần dò xét qua lại, những màn giằng co với Giả Hủ ở Giả phủ hôm nay, cùng những sơ hở mà mình cố ý để lại.
Hắn tin rằng với trí tuệ của Giả Hủ, y không thể không nhận ra, sau đó liên kết với những hành động gần đây của hắn, hẳn sẽ có kết luận.
Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.
Giả Hủ có thể dựa vào những manh mối này, cùng những cuộc đối thoại hôm nay, để suy đoán rằng hắn có lẽ liên quan đến Thiên tử.
Nhưng không đủ để trở thành bằng chứng gây ra uy hiếp.
“Hy vọng y là người có thể lôi kéo.”
Quách Gia thở dài một tiếng, xoa xoa thái dương, cảm thấy hơi mệt mỏi.
Giằng co dò xét với một người như Giả Hủ, quả thực là một việc hao tâm tổn sức, quá mệt mỏi.
Xe ngựa nhanh chóng dừng lại trước phủ của Quách Gia.
Quách Gia về đến nhà, lại phát hiện Viên Thượng đang ở trong nhà mình, thấy hắn về liền lập tức đứng dậy đón.
“Tiên sinh, đã chiêu mộ được Quang Lộc Huân chưa?”
Viên Thượng hỏi với vẻ mặt đầy mong đợi.
Hắn đã sớm đến đây chờ, chính là muốn nghe xem kết quả Quách Gia lôi kéo Giả Hủ thế nào, có thành công hay không.
Đối mặt với sự mong đợi của Viên Thượng, Quách Gia đáp: “Quang Lộc Huân đã nhận lễ vật, nhưng lại tỏ ý không muốn dính vào cuộc tranh đấu giữa Tam công tử và Nhị công tử.”
“Y là người khôn khéo giữ mình, nay lại vừa đến Nghiệp Thành, đầu quân dưới trướng Đại tướng quân, trả lời như vậy cũng là chuyện thường tình.”
Viên Thượng nghe vậy, vẻ mặt không giấu được nỗi thất vọng, nhưng chợt nghĩ Giả Hủ cũng không chấp nhận lời mời của Viên Hy, tâm trạng hắn lại vui vẻ hơn nhiều, nụ cười lại nở trên môi.
Lúc này hắn để ý thấy Quách Gia nồng nặc mùi rượu, bèn tò mò hỏi: “Tiên sinh đã dùng bữa ở Giả phủ sao?”
“Phải.”
Quách Gia không phủ nhận, đáp: “Ta và Quang Lộc Huân vừa gặp đã thân, trò chuyện vô cùng vui vẻ.”
“Hay!”
Viên Thượng mừng rỡ, vỗ mạnh vào vai Quách Gia nói: “Có thể tạo quan hệ tốt với Quang Lộc Huân, có trăm lợi mà không có một hại!”
“Sau này tiên sinh hãy qua lại nhiều hơn với Quang Lộc Huân, biết đâu có ngày sẽ lôi kéo được y về, trở thành cánh tay đắc lực cho bản công tử!”
Quách Gia mỉm cười nói: “Tam công tử cứ yên tâm.”
Sau này hắn đương nhiên sẽ qua lại nhiều hơn với Giả Hủ.
Nhưng không phải là vì ngươi.
Thế nhưng Viên Thượng đang chìm trong vui sướng lại hoàn toàn không để ý đến ánh mắt sâu thẳm của Quách Gia.
Vầng dương treo trên đỉnh núi phía xa đang từ từ lặn xuống, ánh hoàng hôn đổ bóng Quách Gia kéo dài, bao trùm lấy cả người Viên Thượng.