Sau khi được Viên Thượng ủy thác, sáng sớm hôm sau, Quách Gia liền đi xe đến Giả phủ, định bụng sẽ hội kiến vị danh sĩ này một phen.
Đến ngoài Giả phủ, Quách Gia đưa danh thiếp cho người gác cổng: "Tại hạ là Chủ bộ Quách Gia, đến bái kiến Quang Lộc Huân."
"Chủ bộ?"
Người gác cổng là một gã trung niên có tướng mạo có phần cay nghiệt, nghe thấy chức quan của Quách Gia, mặt gã liền lộ vẻ khinh miệt, ném thẳng danh thiếp lại: "Xin lỗi, lão gia nhà ta hôm nay không tiếp khách."
Những ngày này kẻ đến bái phỏng toàn là những nhân vật tầm cỡ.
Hoặc là giữ chức vụ quan trọng, hoặc là xuất thân danh môn.
Một tên Chủ bộ quèn cũng dám đến cửa bái kiến, lại còn không biết điều dúi cho gã chút lợi lộc, vậy mà còn muốn gã vào thông báo ư?
Nằm mơ đi!
Quách Gia nhìn tấm danh thiếp bị ném trả lại, không khỏi nhíu mày, cảm thấy hơi đau đầu.
Hôm nay hắn đến bái kiến chỉ dùng danh nghĩa cá nhân, không hề mượn danh Viên Thượng; một Chủ bộ nhỏ nhoi đến bái kiến Quang Lộc Huân, bị người gác cổng coi thường cũng là điều khó tránh.
“Quả nhiên Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó triền.” Quách Gia lắc đầu, nhưng đúng lúc này một giọng nói bỗng vang lên.
"Quách Chủ bộ?"
Giọng điệu có phần kinh ngạc.
Quách Gia quay người lại, liền thấy Giả Hủ với thân hình hơi đẫy đà, để hai chòm ria mép đang bước ra, dùng ánh mắt có chút nghi hoặc nhìn hắn.
Quách Gia lập tức hành lễ: "Bái kiến Quang Lộc Huân."
Giả Hủ đang chuẩn bị ra ngoài đến phủ của các mưu sĩ khác đi một vòng, không ngờ lại gặp Quách Gia ngay trước cửa, trong lòng kinh ngạc nhưng cũng có chút vui mừng.
Y đã sớm chờ vị thiếu niên này đến bái kiến.
Dù sao trong số bao nhiêu mưu sĩ, ngoài Hứa Du là bạn tốt của Viên Thiệu ra, thì chỉ còn mỗi Quách Gia chưa đến.
Giả Hủ mỉm cười, tiến lên nói: "Quách Chủ bộ không cần đa lễ, vì sao lại đứng ngoài phủ, không vào trong ngồi một lát?"
Quách Gia cười đáp: "Tại hạ đang chuẩn bị vào bái kiến, nhưng nghe người gác cổng nói Quang Lộc Huân hôm nay không tiếp khách, nên định bụng hôm khác sẽ lại đến."
"Ồ?"
Giả Hủ híp mắt, nhìn về phía người gác cổng sắc mặt đã trắng bệch, toàn thân run lẩy bẩy.
Không nói lời nào, y liền vung tay tát cho gã một cái thật mạnh!
Giả Hủ tuy là văn sĩ, nhưng sức lực không nhỏ, một cái tát đã khiến mặt người gác cổng sưng vù lên.
"Thứ không có mắt, cũng dám thay ta tự tác chủ trương?"
Giả Hủ mặt đầy giận dữ, giọng nói càng thêm lạnh lẽo.
Y trước nay luôn tâm niệm không dễ dàng kết thù oán với người khác, phải khéo léo tứ phía, vậy mà tên gác cổng này lại dám tự ý từ chối khách đến!
Dù đây là người gác cổng do Viên Thiệu đưa tới, cũng phải tìm cách đổi đi.
"Lão gia tha mạng! Lão gia tha mạng!"
Người gác cổng dập đầu lia lịa, trán nhanh chóng rớm máu.
"Cút!"
Giả Hủ một cước đá văng gã ra, rồi nhìn sang Quách Gia, hòa nhã nói: "Hạ nhân nông cạn, để Quách Chủ bộ chê cười rồi, mời ngài vào phủ ngồi chơi."
Quách Gia mỉm cười: "Cung kính không bằng tuân mệnh."
Thế rồi cùng Giả Hủ vào phủ.
Đến chính đường, Giả Hủ tự mình dâng trà ngon cho Quách Gia, lại lệnh cho quản gia chuẩn bị cơm trưa.
"Hôm nay Quách Chủ bộ nhất định phải ở lại dùng bữa, để ta có dịp tạ lỗi vì sự vô lễ của hạ nhân." Giả Hủ nói với vẻ mặt đầy áy náy, hoàn toàn không vì thân phận mà xem thường Quách Gia.
Quách Gia cười nhạt: "Quang Lộc Huân quá lời rồi, chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể, có gì đáng nhắc đến."
Giả Hủ vẫn luôn quan sát thần thái của Quách Gia, thấy hắn cử chỉ tự nhiên, không hề câu nệ hay tức giận vì bị người gác cổng làm nhục, trước sau vẫn ung dung điềm tĩnh, trong lòng không khỏi đánh giá hắn cao thêm vài phần.
Tiến thoái có chừng mực, không hèn mọn cũng chẳng tự cao, đúng là nhân tài.
Sau khi thầm khen một câu, Giả Hủ hỏi tiếp: "Quách Chủ bộ hôm nay đến thăm, là vì chuyện gì?"
Quách Gia cũng không vòng vo, nói thẳng: "Không giấu gì Quang Lộc Huân, hạ quan hôm nay đến là để thay mặt Tam công tử."
"Tam công tử thường nghe về hiền danh của Quang Lộc Huân, đã ngưỡng mộ từ lâu, nhưng gần đây công vụ bận rộn, không thể dứt ra được, nên mới sai hạ quan thay mặt đến bái kiến, đồng thời dâng chút lễ mọn, chúc mừng Quang Lộc Huân dọn đến nhà mới."
Quách Gia vừa nói vừa lấy từ trong ngực ra một danh sách quà tặng.
Giả Hủ liếc nhìn, đây là một phần hậu lễ không hề thua kém món quà mà Viên Hy đã tặng.
"Hai tiểu tử nhà họ Viên này, thật là..."
Cầm danh sách quà tặng, Giả Hủ lại có chút phiền lòng, y thật sự không muốn dính vào mấy chuyện tranh giành gia sản vớ vẩn này.
Anh em nhà người ta tranh qua đấu lại, nếu mình tham gia vào, lỡ không cẩn thận là có thể bị cuốn vào vòng xoáy chết lúc nào không hay.
Điều này đi ngược lại với phương châm sống trước nay của y.
Thế là y nói thẳng với Quách Gia: "Lễ vật ta có thể nhận, nhưng tâm ý thì xin thứ lỗi cho ta từ chối. Ta không có ý định tham gia vào chuyện giữa hai vị công tử, cũng sẽ không nhận lời mời chào của bất kỳ vị nào."
"Hạ quan nhất định sẽ bẩm báo lại với Tam công tử." Quách Gia gật đầu, không nói thêm lời nào mà nhận lời ngay.
Là một mưu sĩ mới đến, không lo bày mưu tính kế giúp Viên Thiệu, lại sốt sắng tham gia vào cuộc tranh đấu của các con trai ông ta, đó không phải là hành động của kẻ có trí.
Thái độ dứt khoát của Quách Gia khiến Giả Hủ có phần bất ngờ, y hơi sững sờ nhìn Quách Gia: "Chẳng phải Quách Chủ bộ đến để làm thuyết khách cho Tam công tử sao?"
Quách Gia cười nói: "Phàm việc gì cũng phải lượng sức mà làm, nếu Quang Lộc Huân không muốn nhận lời mời của công tử, hạ quan chức thấp lời mọn, sao có thể khuyên lay được?"
"Có khuyên cũng chỉ tự rước lấy nhục, khiến Quang Lộc Huân thêm chán ghét, đến cuối cùng cơm còn chưa được ăn một miếng đã bị đuổi ra khỏi cửa."
Giả Hủ nghe vậy cười ha hả: "Quách Chủ bộ đúng là một người thú vị! Chỉ riêng những lời này, bữa trưa hôm nay ta nhất định phải khoản đãi."
Người biết ăn nói luôn khiến người khác yêu thích. Trò chuyện với Quách Gia làm Giả Hủ cảm thấy rất hứng thú.
"Tuy nhiên, ta có một điều không rõ, mong Quách Chủ bộ có thể giải đáp giúp."
Quách Gia nói: "Quang Lộc Huân xin cứ nói."
Giả Hủ nói: "Ta thấy lời ăn tiếng nói, cử chỉ của Phụng Hiếu quả thực không phải người thường, vì sao lại cứ mãi vô danh dưới trướng Đại tướng quân? Lại vì sao muốn phò tá Tam công tử? Lẽ nào Tam công tử có tài năng gì xuất chúng, đến mức khiến Phụng Hiếu cam tâm khuất phục ư?"
Giữa những người thông minh luôn có điểm chung.
Chỉ qua vài câu trao đổi là có thể đoán được trình độ của đối phương, trong mắt Giả Hủ, Quách Gia chính là một người thông minh.
Vì vậy y tò mò tại sao một người như vậy lại chưa hề nổi danh, và tại sao lại đi giúp một đứa trẻ như Viên Thượng.
Lần này y không gọi Quách Gia là "Quách Chủ bộ", mà gọi tên tự của hắn, điều này cũng có nghĩa đây là câu hỏi riêng tư, Quách Gia có thể lựa chọn trả lời hoặc không.
Quách Gia chắp hai tay vào trong ống tay áo, mỉm cười nói: "Vậy còn tiên sinh thì sao, vì lẽ gì lại đầu quân dưới trướng Đại tướng quân? Lẽ nào Đại tướng quân có thể khiến một người như Giả tiên sinh phải thần phục ư? Hay là... tiên sinh có mưu đồ khác?"
Nụ cười trên mặt Giả Hủ dần tắt, y bắt đầu nghiêm túc đánh giá người thanh niên trước mắt.
Quách Gia thần sắc bình thản, không một gợn sóng.
"Vậy thì..."
Giả Hủ ngồi thẳng dậy, dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn Quách Gia, chậm rãi hỏi: "Không biết Phụng Hiếu mưu cầu điều gì?"
"Không gì khác." Đối mặt với câu hỏi đầy thâm ý của Giả Hủ, Quách Gia cười tủm tỉm đáp: "Chỉ vì phò tá Hán thất, thảo phạt nghịch tặc mà thôi!"
Giả Hủ nghe vậy, mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng lại dậy sóng.
Câu nói này của Quách Gia có hai tầng ý nghĩa.
Một là vì thiên tử mà phò tá Hán thất, thảo phạt các chư hầu bất trung, bao gồm cả Viên Thiệu.
Hai là thay Viên Thiệu phò tá Hán thất, thảo phạt các chư hầu đối địch với Viên Thiệu.
Và điều này lại hoàn toàn trùng khớp với những gì Giả Hủ đang nghĩ trong lòng.