Phía bắc Vân Xuyên sơn mạch, Vạn Lý Thương Nguyên cũng đã bắt đầu có tuyết rơi.
Gió lạnh thổi hiu hắt, tại nơi giao giới với thần thổ, núi xanh vẫn một màu biếc.
Vậy mà vẫn có ngọn gió chẳng biết điều, thổi vài cánh tuyết trắng chẳng giữ quy củ bay qua ranh giới, đáp xuống vùng núi non lân cận.
Ngọn núi Hứa Khinh Chu đang ở chính là một trong số đó.
Tuyết khẽ phủ đầu non, thiếu niên thư sinh cũng bị vùi lấp hơn nửa thân mình, vị lão thần tiên kia vẫn ngồi đối diện thư sinh.