TRUYỆN FULL

[Dịch] Sơn Hà Tế

Chương 98: Khai Tông Đại Điển (2)

“…Ngươi nên nói Bạch Trì đừng đối phó sư phụ ta! Bọn họ đứng sừng sững ở đó, trong mắt tóe lửa rồi ngươi không thấy sao, thành chủ đại nhân mau đi hòa giải đi!”

“Sư phụ ngươi mà lại sợ bọn họ sao? Xì.” Thịnh Nguyên Dao túm lấy cổ áo sau của A Nọa đang muốn chạy: “Đừng chạy, ngoan ngoãn ở đây cùng tỷ tỷ xem kịch vui.”

Bên kia, Bạch Kính Thiên đi đến trước mặt Thẩm Đường, có chút kiêu ngạo chắp tay: “Phần Hương Lâu chúc Thiên Hành Kiếm Tông khai tông đại hỷ.”

Thẩm Đường mỉm cười: “Đa tạ Bạch trưởng lão. Nhắc mới nhớ, năm xưa bổn tọa đến Phần Hương Lâu tìm đan sư, chính là Bạch trưởng lão đã tiến cử Bạch Trì tiên sinh, ân tình này bổn tọa đã ghi nhớ.”

Lục Hành Chu khẽ nheo mắt.

Từ việc Bạch Trì có ý muốn nuốt trọn cơ nghiệp của Đan Hà Bang mà xét, chẳng phải ban đầu bọn họ đã muốn nuốt trọn cơ nghiệp của Thẩm Đường hay sao? Chỉ là Thẩm Đường lúc đầu không để lộ của cải, Bạch Trì đến Hạ Châu mới phát hiện Đan Hà Bang có gia nghiệp lớn hơn Thẩm Đường rất nhiều, lại đúng lúc quen biết Liễu Yên Nhi từ thuở nhỏ, hai bên vừa cấu kết liền như củi khô gặp lửa, lập tức chuyển mục tiêu.

Cho nên, câu “đã ghi nhớ” này của Thẩm Đường, thực chất là lời nói nghiến răng nghiến lợi.

“Trì nhi tu hành chưa đủ, khiến Thẩm tông chủ chê cười rồi.” Bạch Kính Thiên nói qua loa một câu, ánh mắt rơi trên người Lục Hành Chu: “Vị này chính là Lục Hành Chu Lục tiên sinh, người đứng thứ ba mươi tám trên bảng tân tú đan sư?”

Lục Hành Chu lại chẳng thèm để tâm đến lão, cười với Bạch Trì: “Vốn tưởng Bạch huynh và ta chẳng chênh lệch bao nhiêu, còn định tái ngộ trên bảng xếp hạng, nào ngờ tìm khắp bảng cũng không thấy tên Bạch huynh, xem ra chúng ta vô duyên rồi.”

“Ngươi!” Bạch Trì lửa giận ngút trời.

Hắn cũng mới hai mươi tuổi, nếu trước đó thành công chứng nhận thất phẩm đan sư, chắc chắn cũng có thể lên bảng tân tú. Đáng tiếc lại bị Lục Hành Chu phá hỏng, kẹt ở bát phẩm thì đương nhiên chẳng thể lên được bảng nào. Hắn cố ý chạy đến một nơi nhỏ bé như Hạ Châu để chứng nhận, vốn tưởng có thể lách luật, nào ngờ ngay cả chút tính toán nhỏ nhoi này cũng gặp phải quỷ.

Tuy nhiên, giờ đây hắn cũng biết mình không thể so bì với Lục Hành Chu, sở dĩ Lục Hành Chu có thể xếp hạng ba mươi tám cao như vậy, không chỉ vì là thất phẩm, mà là vì thất phẩm thượng giai. Nghề đan sư này cực kỳ coi trọng kinh nghiệm, với tuổi của Lục Hành Chu thì chắc chắn là thiên tài, chỉ có những thiên chi kiêu tử của các tông phái đỉnh cấp mới có thể sánh bằng.

Hắn hít sâu một hơi, cố gắng giữ nụ cười: “Ngày ấy cùng Lục huynh gặp mặt, được chỉ giáo rất nhiều. Ngày khác có duyên sẽ lại thỉnh giáo.”

Lục Hành Chu cười tủm tỉm nói: “Mới một thời gian không gặp, bệnh của Bạch huynh vậy mà đã chữa khỏi rồi, xem ra quả thực có chút tiến bộ.”

Bạch Trì mặt xanh mét không nói lời nào. Sắc mặt Bạch Kính Thiên trầm như nước, bởi vì đó là do lão chữa cho hắn: “Kẻ hậu bối cậy tài khinh người, vô cùng vô lễ. Thẩm tông chủ, đây chính là ngự hạ chi đạo của ngươi sao?”

Thẩm Đường cũng cười tủm tỉm nhìn Lục Hành Chu gây chuyện, lúc này mới nói: “Ta chỉ thấy khách khanh trưởng lão nhà ta quan tâm đến sức khỏe của Bạch huynh, hóa ra đây cũng là vô lễ sao?”

Bạch Kính Thiên hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bước vào ghế khách: “Mong hai vị có thể luôn cười vui vẻ như vậy.”

Dù sao thành chủ cũng ở đây, đại điển còn chưa bắt đầu, không phải lúc gây sự… Đợi người đến đông đủ rồi sẽ có tính toán.

Thịnh Nguyên Dao khẽ nói với A Nọa: “Hắn gây sự, nàng lại cười, thật là cưng chiều quá đi…”

A Nọa: “Mong tỷ tỷ cũng luôn cười vui vẻ như vậy.”

Thị vệ lại xướng danh: “Ngô tông chủ Thương Sơn Kiếm Phái đến~”

“Vương phó bang chủ Đông Giang Bang đến~”

“Huyền Hạc chân nhân Lăng Vân Môn đến~”

Theo mấy tiếng xướng danh này, quảng trường càng thêm yên tĩnh, Thịnh Nguyên Dao cuối cùng cũng không cười nổi nữa.

Mấy thế lực này đều không phải ở Hạ Châu, mà đều từ nơi khá xa, Đông Giang Bang là bang phái lớn nhất Đông Giang quận, còn Thương Sơn Kiếm Phái và Lăng Vân Môn lại là cường tông đại phái tọa lạc tại linh sơn bảo địa, hầu như không dính dáng đến các thế lực địa phương, mỗi tông đều là thế lực tứ phẩm.

Mấy thế lực này cộng thêm Phần Hương Lâu, phe cánh tại đây đã lấn át phe chủ nhà không ít. Nếu ban đầu Thịnh Nguyên Dao còn cảm thấy Thiên Hành Kiếm Tông có thể trấn áp các thế lực ở Hạ Châu không gây ra loạn lạc, thì giờ đây nàng chẳng còn chút tự tin nào, ngay cả uy thế thành chủ của nàng cũng chẳng còn mấy trọng lượng…

Các tông phái bên ngoài, cớ gì phải nể mặt thành chủ Hạ Châu chứ?

Thẩm Đường dường như chẳng bận tâm, vẫn mang theo nụ cười thanh đạm tao nhã chào hỏi những người vừa đến, sau đó nhìn sắc trời, giọng truyền khắp sân: “Giờ lành đã đến, những ai chưa tới sẽ không đợi nữa.”

“Bổn tông không may gặp phải đại nạn, may được trời cao không phụ, Thánh Hoàng rủ lòng thương, mới có thể một lần nữa đặt chân tại Hạ Châu. Chư vị không chê nơi này hẻo lánh, đến chung vui cùng bổn tông trong đại điển này, thực sự là vinh hạnh của Thiên Hành Kiếm Tông ta. Mong chư vị đồng đạo từ nay về sau giúp đỡ nhiều hơn, Thẩm Đường tại đây xin đa tạ.”

Vốn còn định nói thêm vài lời khách sáo, ví dụ như Thiên Hành Kiếm Tông sau này sẽ đền đáp quê nhà ra sao, sau đó là thể hiện khí thế tông môn, vạn kiếm cùng xuất ra để thị uy, rồi mọi người ăn uống vui vẻ, chỉ là một nghi thức thông thường.

Kết quả, những lời khách sáo tiếp theo của Thẩm Đường còn chưa kịp nói ra, trong sân đã vang lên một giọng nói không hài hòa: “Thẩm tông chủ, những lời này không cần nói nhiều, chư vị hương lân càng muốn biết quý tông lấy gì để đặt chân… Hiện nay quý tông kế thừa Đan Hà Bang cũ, là tiếp tục trồng trọt và buôn bán dược liệu sao?”

Ngắt lời diễn văn khai tông của người khác là hành vi cực kỳ vô lễ, chẳng khác nào chà đạp lên thể diện của Thiên Hành Kiếm Tông và Thẩm Đường.

Thịnh Nguyên Dao quay đầu nhìn lại, chính là Bạch Kính Thiên, một cỗ lửa giận bốc lên ngùn ngụt.

Lục Hành Chu không gây sự, quả nhiên là lũ khốn các ngươi muốn gây sự!

Nụ cười vốn luôn hòa nhã thanh tao của Thẩm Đường cũng vụt tắt, sắc mặt nàng trầm xuống, ánh mắt trở nên sắc bén.

Hàng vạn người trên quảng trường lòng đều giật thót… Nữ nhân này trông xinh đẹp đoan trang, nhưng một khi nghiêm mặt, uy thế thật kinh người!

Kiếm tu Tứ phẩm, rốt cuộc cũng có vài phần bản lĩnh.

Lại nghe Lục Hành Chu bên cạnh thong thả cất lời: “Trồng trọt và buôn bán dược liệu là kế sinh nhai phổ biến của các láng giềng tại Hạ Châu. Bổn tông chuyên về luyện kiếm, không rành việc này, vì vậy sẽ rút khỏi ngành này, không tranh giành với chư vị đồng đạo, cũng xem như là hành động đầu tiên của bổn tông để hòa hảo với láng giềng khi lập tông.”

Lời này khiến sắc mặt của phần lớn các thế lực Hạ Châu tại đây dịu đi nhiều. Nếu quả thật như lời này, việc Thiên Hành Kiếm Tông lập tông đối với bọn họ mà nói còn tốt hơn Đan Hà Bang trước kia, bớt đi một đối thủ cạnh tranh sở hữu những dược sơn rộng lớn.

Lục Hành Chu tiếp lời: “Thậm chí ngành luyện đan mà Liễu bang chủ tiền nhiệm từng thử sức, bổn tông cũng phần lớn rút lui…”

Dường như tìm thấy sơ hở trong lời nói của hắn, Bạch Kính Thiên cười lạnh: “Thế nào là phần lớn?”

“Đương nhiên là những đan dược phẩm cấp thấp, bổn tông sẽ không luyện chế nữa, cũng là để không tranh giành với láng giềng, hòa khí sinh tài.” Lục Hành Chu thản nhiên nói, nhưng ngữ khí lại dần trở nên sắc bén: “Nhưng những loại đan dược Lục phẩm, đặc biệt là Dung Tuyết Quy Nguyên Đan, bổn tông vẫn sẽ luyện chế.”

Bạch Kính Thiên ngẩn người một lát, sau đó cả quảng trường lập tức xôn xao.

Dung Tuyết Quy Nguyên Đan, bảo đan trứ danh của Phần Hương Lâu, đồng thời khôi phục khí huyết và linh khí, kiêm cả tác dụng liệu thương và hồi khí, là một trong những huyết mạch của Phần Hương Lâu.

Thiên Hành Kiếm Tông này, vừa tỏ ý thiện chí với một nhóm thế lực láng giềng phẩm cấp khá thấp, vậy mà vừa mở miệng đã tuyên chiến với tông môn Tam phẩm như Phần Hương Lâu