TRUYỆN FULL

[Dịch] Sơn Hà Tế

Chương 97: Khai Tông Đại Điển (1)

Đại điển không cử hành trong điện, vì khách đến quá đông, chủ điện của Đan Hà Bang cũ không thể chứa hết, nên được tổ chức tại quảng trường lớn.

Thẩm Đường ngồi ở chủ vị, Lục Hành Chu ngồi bên cạnh nàng.

Nhìn qua một lượt, thiếu chút nữa đã khiến các vị khách mời cười chết, còn nói là tân tú tràn đầy sinh khí, kết quả vừa nhìn đã thấy hai người ngồi xe lăn, trông cũng thật xứng đôi.

Khách tọa hàng đầu là tân thành chủ Thịnh Nguyên Dao, ít nhiều cũng khiến các vị khách mời chú ý đến phép tắc, đều che giấu vẻ châm chọc trong mắt, cười ha hả chúc mừng rồi vào chỗ ngồi.

Thẩm Đường dường như không nhận ra sự giễu cợt của khách mời, nở nụ cười hoàn hảo đón khách đáp lễ, còn Lục Hành Chu đang truyền âm chửi thầm Thịnh Nguyên Dao: “Cái thứ hạng này của ta có phải do ngươi giở trò không?”

Thịnh Nguyên Dao một tay xách A Nọa lên xoa nắn, mắt không liếc đi nơi khác: “Tổng ty định bảng, liên quan gì đến một thống lĩnh huyện thành như ta?”

Lục Hành Chu nhất thời cũng có chút hoang mang, cảm thấy thế gian này hẳn là không có cách chửi người “tam bát”, càng không tồn tại ngày của phụ nữ, lẽ nào thật sự là trùng hợp?

Nhưng nhìn nha đầu ngốc này đang cố nén cười, sao lại thấy kỳ quái như vậy… Thôi bỏ đi, dù sao hôm nay qua đi, thứ hạng này sẽ phải thay đổi.

Không đúng, phải nửa năm sau mới có thể thay đổi…

Thống kê bằng sức người đúng là bất tiện, sao không có một bảng trời do Thiên Đạo ban xuống theo thời gian thực, lóe lên kim quang, đẳng cấp biết bao.

Thịnh Nguyên Dao chẳng buồn để tâm hắn đang nghĩ gì, nàng quan sát Thiên Hành Kiếm Tông, trong lòng vẫn khá thong dong. Thiên Hành Kiếm Tông này tuy tàn tạ, so với thời kỳ đỉnh cao thì đã suy bại, nhưng so với Hạ Châu thì vẫn là một thế lực đủ để trấn áp.

Người mạnh nhất là Thẩm Đường, Tứ phẩm. Ngoài ra còn có một vị thủ tọa Kiếm Phong Đường là Tấn Minh Tu, cũng là kiếm tu Tứ phẩm thượng giai, vô cùng mạnh mẽ — lúc xảy ra chuyện, hắn đang dẫn người ra ngoài làm nhiệm vụ khác nên đã thoát được kiếp nạn diệt môn, mới ngày hôm kia dẫn thuộc hạ quay về tông môn. Lòng trung thành của hắn khó mà nói chắc, Lục Hành Chu thậm chí còn nghi ngờ lúc sự việc xảy ra, có phải hắn đã biết được tin tức gì đó nên cố tình trốn ở bên ngoài hay không, nhưng chuyện này không có chứng cứ nên tạm thời không nhắc đến.

Đường Vân Trung và những người khác vốn không phải trưởng lão cao tầng thực sự, cao tầng cơ bản đã chết sạch, bọn họ đều là phó chức hoặc thậm chí là chức vụ nhàn rỗi may mắn sống sót từ các đường khẩu, đa số đều là tu sĩ Ngũ phẩm, thậm chí chỉ có Lục phẩm. Ngay sau khi đến Hạ Châu không lâu đã bị gã tóc trắng kia một kiếm giết chết tám người, bây giờ càng thêm điêu tàn.

Hai Tứ phẩm, ba Ngũ phẩm, bảy Lục phẩm, đây là toàn bộ chiến lực trung tam phẩm hiện tại của Thiên Hành Kiếm Tông. Mà các tông phái ở Hạ Châu, mạnh nhất cũng chỉ có Ngũ phẩm, lại không nhiều.

Suy cho cùng, đây cũng chỉ là một huyện thành linh khí mỏng manh.

Xem ra đại điển này sẽ không gây ra sóng gió gì.

Nhưng Thịnh Nguyên Dao đã quên, Hạ Châu yếu kém không có nghĩa là khu vực lân cận cũng yếu kém, xung quanh có rất nhiều linh sơn tú địa, tuy không có cường tông đỉnh cấp, nhưng tông môn bang phái Tam phẩm, Tứ phẩm thực sự không ít.

Phần Hương Lâu, tông môn luyện đan nổi tiếng, chính là một tông môn Tam phẩm, số lượng cường giả Tứ phẩm trong môn phái cũng không ít hơn tổng số người ở trung tam phẩm của phe Thẩm Đường là bao. Hơn nữa, Phần Hương Lâu sản sinh ra rất nhiều đan sư, có mặt ở khắp các bang phái thế lực lớn trong châu quận, rất có thể diện.

“Phần Hương Lâu Bạch trưởng lão đến~” Tiếng xướng danh của đệ tử canh gác từ xa vọng lại, quảng trường lớn đang xì xào bàn tán lập tức yên tĩnh đi mấy phần.

Một lão giả râu bạc dẫn theo hai hộ vệ, phía sau còn có Bạch Trì, bốn người chậm rãi bước vào sân.

Lão giả râu bạc chính là trưởng lão Bạch Kính Thiên của Phần Hương Lâu, gia gia của Bạch Trì, thực lực luyện đan của lão cao tới Tứ phẩm, là một đan sư cực kỳ danh tiếng. Tu vi của lão thì mọi người không rõ lắm, nhưng ai cũng biết tu vi của đan sư đều là dùng đan dược chất lên, không có bao nhiêu thực chiến, nên lão còn mang theo hai người bảo vệ, hai người đó hẳn đều là đạo tu Tứ phẩm.

Rất nhiều người đều biết ân oán về việc Thẩm Đường mời Bạch Trì, nhưng hắn vừa đến Hạ Châu chưa kịp dừng chân đã bị đào đi. Bây giờ xem ra, sau lưng việc đào người này có lẽ là âm mưu của Phần Hương Lâu muốn nuốt trọn Đan Hà Bang, kết quả Đan Hà Bang lại bị Thẩm Đường hớt tay trên. Ân oán giữa Bạch gia của Phần Hương Lâu và Thẩm Đường, Lục Hành Chu xem như đã được bày ra mặt, lời chúc mừng này chỉ có ác ý.

Thịnh Nguyên Dao đảo mắt lia lịa, nhìn qua nhìn lại giữa hai người ngồi xe lăn ở chủ vị và Bạch Trì đang bước tới.

“Ngươi nói xem nếu cặp đôi xe lăn này mà thành, công đầu có tính cho Bạch Trì không?” Thịnh Nguyên Dao khẽ véo A Nọa hỏi.

“Tính chứ.” A Nọa u oán xoa mặt, nàng không biết từ khi nào mình đã trở thành sủng vật riêng của thành chủ tỷ tỷ, rõ ràng trước đó nàng còn lừa bạc của người ta.

“Vậy hôm nay sư phụ ngươi không nên đối phó Bạch Trì, mà nên dập đầu cảm tạ hắn mới phải.”