Cuối tháng mười, gió buốt tuyết lạnh.
Trên trời, mây dày đặc che kín cả trăng sao.
Dưới chân Đan Hà Sơn, hàng trăm người tụ tập trong gió bắc hun hút, chờ đồng bạn đến đủ.
Luyện đan sư tam phẩm Thường Thanh dẫn đầu, y đá nhẹ vào mảnh đất dưới chân núi, thở dài đầy ghen tị: “Đêm đông gió tuyết thế này mà đất ở Đan Hà Sơn vẫn còn hơi ấm, đúng là một ngọn núi địa hỏa tuyệt vời, vậy mà lại để Thiên Hành Kiếm Tông nhặt được của hời.”
Bên cạnh có người hỏi: “Nếu đã có thể cường công Thiên Hành Kiếm Tông, sao lúc trước không dứt khoát cường công Đan Hà Bang luôn? Chỉ bằng Liễu Kình Thương sao có thể giữ nổi. Cần gì phải để Bạch Trì đi làm cái trò tuyệt tự đó, vừa phí thời gian lại còn làm áo cưới cho người khác.”