Vương Học Châu vẻ mặt nghiêm nghị: “Che giấu? Không không không, thần chỉ là ngu độn, lúc ấy chưa nghĩ ra. Gần đây Bệ hạ bảo thần nghĩ phương án, thần đã tự suy ngẫm lại, phát hiện bản thân lười biếng, lúc này mới vắt óc suy nghĩ, định phát huy sở học cả đời, làm người mới, phò tá Bệ hạ ổn định giang sơn, hoàn thành viễn cảnh của Bệ hạ.”
Tiêu Dục Chiếu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của tiên sinh, đáy lòng có chút phức tạp.
Hắn có lẽ đã hiểu vì sao.
Hắn cũng nghiêm mặt lại: “Ta tam sinh hữu hạnh được tiên sinh dạy bảo và toàn lực ủng hộ, bất kể sau này thế nào, ta nhất định sẽ không phụ lòng tin của tiên sinh, cũng xin tiên sinh hãy tin tưởng ở Chiếu.”
Hắn không chỉ đổi cách xưng hô, nói xong còn hơi cúi người chắp tay với Vương Học Châu, vẻ mặt vô cùng trịnh trọng.