Duệ Vương bị vấn đề này làm cho có chút ngây người.
Tiêu Dục Chiếu đành phải hỏi cụ thể hơn: "Ngươi tuổi còn trẻ, đã định không làm gì, ở nhà ăn không ngồi rồi chờ chết sao?"
Ngũ quan của Duệ Vương nhăn nhúm lại: "Vậy ta làm gì cũng không xong, ăn gì cũng không chừa, lại không thiếu ăn thiếu mặc, thân phận địa vị đều có, giờ ngươi ngồi trên long ỷ, để ta theo hưởng phúc một chút không được sao?"
Tiêu Dục Chiếu cau mày thật sâu: "Ngươi thật sự muốn làm phế vật sao? Ngay cả hai con chó nhà tiên sinh còn dựa vào mũi chó mà bắt được Sở Nhân, lại dựa vào mũi chó mà ngửi ra thuốc nổ lập công, chẳng lẽ ngươi còn không bằng hai con chó?"
Lời này vừa nói ra, Duệ Vương lập tức nhảy dựng lên: "Ngươi nói thì nói, sao lại còn mắng người chứ!"